Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 297: Ba tầng hiệu quả 1

Chương 297: Ba tầng hiệu quả 1






Thương Kiến Diệu ngay lập tức phụ họa, vỗ đùi nói:

"Tôi gần như đã cho rằng kẻ sát nhân thực sự không phải là chúng ta."

Nói như thể cậu nghe thấy lời đồn nói rằng mình đã tấn công Eugene, biến hắn ta thành nô lệ, đem hắn ta trở về... Long Duyệt Hồng không nhịn được mà thầm oán.

Tất nhiên, anh ta không có ý định tranh luận với bệnh nhân tâm thần về vấn đề này, miễn cho Thương Kiến Diệu lại bắt đầu lặp lại "Này, tôi đã làm chỉnh sửa gen mà chỉ mới 1 mét 75."

Lúc không có chuyện gì để nói, Long Duyệt Hồng có hỏi Thương Kiến Diệu về vụ tấn công Eugene, hy vọng sẽ học được điều gì đó từ đó.

Tưởng Bạch Miên phớt lờ Thương Kiến Diệu, vừa cười vừa nói:

"Trạng thái hiện tại rất tốt, cơ bản là sẽ không ai nghi ngờ chúng ta nữa.

Sợ chính là mọi thứ sẽ ngày càng trở nên tồi tệ hơn, các lực lượng khác trong thành bắt đầu đục nước béo cò, dễ dàng biến thành Dã Thảo thành một thùng thuốc nổ, đụng chút sẽ phát nổ."

Nói đến đây, Tưởng Bạch Miên không khách khí mà nhìn về phía Bạch Thần:

"20 Ole mà cô vừa nhận cũng dùng để mua đồ ăn, trong tay có lương thực, trong lòng cũng sẽ không hoảng hốt."

"Được." Bạch Thần đang ngồi trên chiếc ghế trước bàn gật đầu.

Tưởng Bạch Miên lập tức lấy mảnh giấy nhận từ Trần Húc Phong ra, đưa cho Bạch Thần:

"Hai người xem trước đi."

Long Duyệt Hồng lập tức đứng dậy, cầm lấy cái ghế, đi đến bên cạnh Bạch Thần, cùng cô xem.

"Thôi miên, trí nhớ... thảo nào..." Xem xong, Long Duyệt Hồng đã đột ngột nhận ra.

Anh ta cũng đã từng học them khá nhiều về cái gọi là thôi miên.

"Xem ra thì, đám người Lâm Phi Phi có lẽ đã thực sự bị "Phản Trí giáo" khống chế, mà không phải là bị ai đó hãm hại." Khác với trước đây, Bạch Thần càng tương đối chủ động thể hiện suy nghĩ của mình.

"Cũng không loại trừ hoàn toàn, chỉ có thể nói là khả năng rất thấp, không có trùng hợp như vậy." Tưởng Bạch Miên đồng ý.

Sau đó, cô cân nhắc nói:

"Từ phong cách làm việc của "Phản Trí giáo", bọn họ tương đối cực đoan hơn, thích làm lớn mọi chuyện.

Từ góc độ này, chúng ta có thể đoán rằng, bọn họ đang hoạt động tích cực ở thành Dã Thảo, ngoài nhu cầu truyền giáo, cũng đang chuẩn bị làm một việc gì đó lớn?

Chuyện này không liên quan gì tới việc đám người Lôi Vân Tùng, Lâm Phi Phi đến từ "Sinh vật Bàn Cổ", thông thường thì, không thể lan đến họ, trừ khi..."

Tưởng Bạch Miên dừng lại, Long Duyệt Hồng buột miệng:

"Trừ khi bọn họ vô tình phá vỡ âm mưu "Phản Trí giáo"?"

“Cũng có thể là, ở giữa có xuất hiện một cái gì đó tới từ trong thành Dã Thảo, vì điều đó mà đám người Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi bị kéo vào chuyện này.” Bạch Thần nói theo suy đoán.

Thương Kiến Diệu không muốn bị bỏ lại phía sau, nói ra suy nghĩ của mình:

"Còn có một khả năng khác:

Khi "Phản Trí giáo" phát tờ rơi, bị đám người Lôi Vân Tùng đụng phải, xảy ra xung đột. Bọn họ thẹn quá hóa giận, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, tìm kiếm kẻ mạnh bên trong giáo phái, cứu lấy thể diện của họ."

"Như vậy thì quá hấp tấp rồi?" Tưởng Bạch Miên phủ định một cách uyển chuyển: "Mặc dù điều này phù hợp với thiết lập ngu ngốc của "Phản Trí giáo", nhưng có thể thấy từ học thuyết của bọn họ rằng, người được thần lựa chọn của bọn họ vẫn khá thông minh, sẽ không đến mức gây ra chuyện trong tình huống không cần thiết."

Cô nhìn quanh nói:

"Hiện tại tạm thời điều tra dựa theo phá hủy âm mưu và bị cuốn vào bởi chuyện khác."

"Vâng, đội trưởng!" Long Duyệt Hồng ngẩng cao ưỡn ngực đáp lại, rất vui vì suy nghĩ của mình đã được khẳng định.

Tưởng Bạch Miên quay sang nhắc nhở:

"Tiếp theo, chúng ta chuẩn bị bắt đầu qua lại với "Phản Trí giáo" này, hy vọng sẽ tìm ra bọn họ càng sớm càng tốt.

Trong quá trình này, không ai có thể đảm bảo an toàn, tốt hơn hết là mấy người nên chuẩn bị một chút, phòng ngừa chính mình bị thôi miên lúc nào không biết, hoặc là bị mất ký ức quan trọng, thêm ký ức không nên có."

Long Duyệt Hồng nhanh chóng hỏi ý kiến:

“Đội trưởng, cái này nên làm gì đây?”

Tưởng Bạch Miên mỉm cười:

“Đừng quá lo lắng, anh xem, Eugene là một người mạnh mẽ như vậy, không phải cũng bị xử lý rất nhanh hay sao?"

"Đội trưởng, cô nói ‘anh xem’, tôi đã nghi ngờ rằng mình đã bị ảnh hưởng bởi ‘Chú Hề Suy Luận’, coi Thương Kiến Diệu là cô, coi cô như Thương Kiến Diệu...” Long Duyệt Hồng thì thào đáp lại.

“Hả?” Tưởng Bạch Miên chạm vào chiếc tai bằng kim loại của mình.

Sau đó, cô mỉm cười:

“Chẳng lẽ tôi không phải là Thương Kiến Diệu?”

“Được rồi, chỉ đùa thôi.” Cô thu lại thần sắc, đưa ra ý kiến của riêng mình, "Anh có thể chuẩn bị một số ghi chú nhỏ để cất giữ, viết ra một vài ký ức quan trọng theo cách mà người khác không thể hiểu nhưng anh có thể hiểu, cũng ghi rõ ‘Coi đây là chuẩn’, sau này, thỉnh thoảng xem một một chút, dựa vào nó kiểm tra trạng thái của mình."

"Được." Bạch Thần suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Tưởng Bạch Miên nhìn cô, chợt nhớ ra điều gì đó:

"Đúng vậy, u Dick đã hỏi cô sao? Hỏi như thế nào? Dựa vào việc ảnh hưởng đến giấc mơ sao?"

"Ừm, tôi không biết mình đã ngủ từ lúc nào, cũng không biết mình đang mơ, còn may là tôi phát hiện ra ngôi sao gấp bằng giấy của Thượng Kiến Diệt, sau đó mới tỉnh dậy.” Bạch Thần mô tả ngắn gọn.

“Không dễ đâu.” Thương Kiến Diệu nhận xét.

Cũng không biết hắn đang ám chỉ điều gì.

Tưởng Bạch Miên suy nghĩ một lúc, giúp hắn nói thêm:

"Đây coi như là ứng dụng khó nhất của "Chú Hề Suy Luận" hiện tại.

Nó khiến tiềm thức của cô tin rằng có một ngôi sao gấp bằng giấy nhỏ như vậy trên người cô, vì vậy phản ứng bên trong giấc mơ.

Trong thực tế, không thể hư cấu vật chất, vì vậy cô không thể chạm vào nó."

"Điều kỳ lạ nhất là, sau khi tôi không thể chạm vào ngôi sao gấp bằng giấy ở hiện thực, hiệu quả của "Chú Hề Suy Luận" không phải nên bị giải trừ sao?" Bạch Thần có chút nghi hoặc.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch