Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 163: Bảy Tầng Trời Ám Vảy Rồng!

Chương 163: Bảy Tầng Trời Ám Vảy Rồng!




Thời khắc thế này sao có thể câm nín đứng nhìn, không chịu bước ra.

Kim Tuyền không có phản ứng, cả người như bị sét đánh, không biết phải làm gì.

Từ ngón chân đến ngọn tóc, mỗi một bộ vị đều đang run rẩy, hai hàng răng va vào nhau phát ra tiếng lách cách.

Khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn vặn vẹo, lộ ra nụ cười xấu hổ so với khóc còn khó coi hơn.

Lôi Vĩnh Minh lão nhân thở dài, hút cái đinh của Lý Diệu vào tay, lại tùy ý hút lên mấy mảnh vỡ của đinh vẩy rồng, đi đến trước mặt đồ tôn, lại vẫy tay với các học sinh cao trung, ra hiệu cho mọi người đi tới.

- Kim Tuyền, ngươi có biết mình thua ở chỗ nào không?

Kim Tuyền khóc không ra nước mắt, môi run run, làm sao đáp được.

Lôi Vĩnh Minh lão nhân thấm thía nói:

- Tát Long Lân là tuyệt nghệ của Thiên Cực môn chúng ta, ngươi còn trẻ như vậy đã vận dụng tự nhiên, luyện ra đinh vẩy rồng, ta rất vui mừng.

- Có điều, Kim Tuyền à, thằng nhóc ngươi từ nhỏ đã tâm cao khí ngạo, làm việc quá mức nôn nóng, cẩu thả, ngươi nhìn những mảnh vỡ này đi:

- vẩy rồng

ngươi rèn ra có phải có chút tán loạn, dẫn tới đinh vẩy rồng ở trong lò luyện khí nóng không đều, sức nặng giữa hai bên có chênh lệch 0. 01%.

- Kết cấu bên trong không ổn định, bên ngoài dù có phủ vài ba lớp vẩy rồng thì có ích lợi gì?

- Đây chưa chắc đã là thủ pháp của ngươi có vấn đề, khả năng lớn hơn là ngươi ngay lần đầu tiên sử dụng lò luyện khí này lại quá mức kiêu ngạo, không làm quen với tính năng của lò luyện khí mới luyện chế ra đinh vẩy rồng có khiếm khuyết!

- Mà đinh do bạn học Lý Diệu luyện chế...

Lôi Vĩnh Minh lão nhân mỉm cười, vẫy tay nói. "Bạn học Lý Diệu, cái đinh này của ngươi rèn thế nào?"

Lý Diệu tiến lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Thủ pháp luyện chế cái đinh này là ta đọc được từ trong một bộ sách cổ, tên là Bảy tầng trời!

Mắt lão nhân sáng lên, liên tục gật đầu:

- Hay, hay, hay cho một Bảy tầng trời!

- Các học sinh, các ngươi đừng nhìn cá đinh này bề ngoài thì đen sì không có gì đặc biệt, kỳ thật lại rất có càn khôn!

- Cái gọi là

Bảy tầng trời". Là dùng bảy tầng ám kình, hỗn hợp bảy loại tài liệu bất đồng vào với nhau, nếu bổ cái đinh này ra từ giữa, nhất định có thể nhìn thấy cấu tạo bảy tầng từ trong ra ngoài, Bảy tầng trời, tầng này đỡ tầng kia, trong mềm có cứng, trong nhu có cương, tuyệt đối có thể so sánh với đinh vẩy rồng!"

- Cộng với lò luyện khí này là bạn học Lý Diệu tự tay cải tiến. Mỗi một tính năng đều nắm chắc, mật độ luyện chế ra đinh rất đều, chính xác từng li từng tí, không hề có chút tỳ vết nào, là tinh phẩm siêu nhất lưu, có thể nói là đinh tốt tuyệt thế!

- Kim Tuyền, nếu vừa rồi ngươi bỏ thêm hơn mười phút để nghiền ngẫm một chút tính năng của lò luyện khí này, luyện chế ra đinh vẩy rồng không có tỳ vết, có lẽ có thể va chạm được hơn mười lần với đinh bảy tầng trời của bạn học Lý Diệu, hươu chết về tay ai thì vẫn chưa biết.

Nhưng mà ngươi nóng vội, lại không để bạn học Lý Diệu vào mắt, luyện ra một đinh vẩy rồng có tỳ vết, đương nhiên không phải là đối thủ của đinh bảy tầng trời."

- Cho nên, ngươi không phải bại bởi bạn học Lý Diệu, mà là bại bởi chính mình!

Các học sinh cao trung nghe mà ngây ngẩn cả người. Không ngờ cái đinh đen sì mà Lý Diệu luyện chế ra lại thâm sâu đến vậy.

Thủ pháp bảy tầng trời?

Trong nháy mắt, hình tượng của Lý Diệu ở trong lòng bọn họ lại tăng thêm, biến thành một con quái thú đang giương nanh múa vuốt.

Kim Tuyền thất hồn lạc phách, cầm mảnh vỡ của đinh vẩy rồng, văn lộ trên gáy quả thực là tổ thành hai chữ "chán nản".

Lôi Vĩnh Minh lão nhân vỗ vai hắn, nói:

- Kim Tuyền, đừng trách thái sư phụ cố ý khiến ngươi mất mặt trước mặt mọi người, ngươi là thái sư phụ nhìn lớn lên từ nhỏ, ông nội và cha ngươi lúc trước cũng đi theo thái sư phụ học luyện khí, ở trong mắt thái sư phụ, ngươi quả thực là như chắt ruột!

- Mà thiên phú luyện khí của ngươi ở trong Thiên Cực môn cũng rất nổ bật!

- Vốn thái sư phụ mang kỳ vọng rất lớn đối với ngươi. Hy vọng ngươi có thể trở thành một luyện khí sư đứng đầu, dẫn dắt Thiên Cực môn bước về phía đỉnh núi cao hơn.

- Nhưng tính tình của ngươi thủy chung quá nóng nảy, tuy rằng tốt nghiệp từ khoa luyện khí Đại học Thâm Hải, ở trong mắt người bình thường thì là rất khá, nhưng ở trong mắt thái sư phụ thì ngươi vẫn còn xa mới chạm tới cực hạn của mình, càng đừng nói tới triệt để phá tan cực hạn!

Hy vọng trận quyết đấu hôm nay có thể khiến ngươi triệt để tỉnh táo, quét sạch sự nóng vội và ngạo khí ở trong xương tủy, bước chắc đi vững, đi lên con đường luyện khí chân chính!"

- Hiện tại cầm mảnh vụ đinh vẩy rồng của ngươi sang một bên ngẫm lại đi!

Sắc mặt Kim Tuyền hết đỏ lại tím, hết tím lại đen, liên tục thay đổi bảy tám loại màu sắc.

Cuối cùng không nói gì, xám xịt đi tới một góc rồi ngồi xuống, đầu ngơ ngẩn.

- Bạn học Lý Diệu...

Trong mắt Lôi Vĩnh Minh nở rộ ánh sáng, cả người giống như được phủ lên một bộ chiến khải vô hình, cười nói:

- Thái A nhất hình ngươi cải tiến là tinh phẩm mà lão phu chưa từng thấy trong mấy chục năm nay, khiến cho lão phu cũng nhất thời ngứa tay, có thể cho lão phu mượn dùng một chút được không?

Lý Diệu vừa nghe Nguyên Mạn Thu giới thiệu, biết vị lão gia tử này đã luyện đạo luyện khí hơn trăm năm, tu vi tuy rằng không cao, nhưng kinh nghiệm lại cực kỳ phong phú, là một củ gừng già không thể khinh thường.

Kim Tuyền vừa rồi khiến Thiên Cực môn mất mặt, củ gừng già đương nhiên phải đòi lại.

Lập tức gật đầu, cung kính nói:

- Lôi lão, mời!

Các học sinh phấn chấn đến cực điểm.

Lôi Vĩnh Minh là trưởng lão của Thiên Cực môn, địa vị cao cả, đã rất lâu rồi không luyện khí trước mặt mọi người, không ngờ lại vì Lý Diệu mà phá lệ.

Tất cả mọi người rướn cổ kiễng chân chờ đợi.

Lôi Vĩnh Minh xuất hiện trước đài điều khiển, vô cùng chuyên chú quan sát màn hình luyện khí.

Trong mắt lộ ra thâm tình, giống như một thanh niên huyết khí phương cương chăm chú nhìn nữ tử mà mình yêu.

Bỗng nhiên, đôi bàn tay khô gầy hoạt động.

Tốc độ của lão so với Lý Diệu và Kim Tuyền thì chậm hơn mấy lần, mỗi một thao tác đều từ từ bình thản.

Vừa không có sự điên cuồng như ma gió của Lý Diệu, vừa không có sự tự nhiên phiêu dật của Kim Tuyền.

Giống như là một công nhân già kinh nghiệm phong phú, hoàn thành công tác thường ngày, rất bình tĩnh, rất tinh chuẩn, rất thong dong.

Mà ở trong mắt Lý Diệu, từ đáy lòng lại hiện lên một câu:

- Trị quốc như nấu ăn!

Luyện khí đối với Lôi Vĩnh Minh lão nhân mà nói, có lẽ giống như như là rán một con cá, rất đơn giản, giống như công việc hàng ngày.

Một lát sau, lão nhân ra khỏi sương trắng, lòng bàn tay nâng một... cái đinh!

- Bạn học Lý Diệu, lão phu cũng luyện chế một cái đinh, xin ngươi hãy đánh giá thử.

Các Thiếu niên mắt lóe sáng, không ngờ Lôi gia gia cũng luyện chế ra một cái đinh.

Đó nhất định là đinh vẩy rồng, đinh vẩy rồng hoàn mỹ không tỳ vết!

Ánh mắt Lý Diệu co lại, trịnh trọng đỡ lấy cái đinh mà lão nhân vừa luyện chế.

Có chút bất ngờ, cái đinh này ngoài mặt đen sì, cũng bình thường như đinh hắn làm, không hề nhìn ra một chút vảy rồng nào.

- Ồ!

Không ít bạn học không hiểu, hô lên ngạc nhiên.

Lý Diệu lại giống như đang cầm một kiện thần binh lợi khí, mắt chuyển động điên cuồng, trán toát mồ hôi.

Bỗng nhiên, hai ngón tay hắn gập lại, nhanh như tia chớp búng vào cái đinh.

- Keng keng keng!

Chuyện lạ xảy ra!

Cái đinh đặc ruột không ngờ bị hắn búng ra tiếng động như hổ gầm rồng ngâm, dư âm lượn lờ.

- Búng tay nghe tiếng?

Lôi Vĩnh Minh chấn kinh, lẩm bẩm nói:

- Thủ pháp kiểm tra đo lường này của Thiên môn ta còn tưởng rằng đã thất truyền rồi, không ngờ...

Mà sự rúng động trong lòng Lý Diệu còn mãnh liệt hơn lão nhân gấp mười lần.

Vẻ kiêu ngạo trong mắt đã mất sạch, Lý Diệu lộ ra vẻ khâm phục:

- Lôi lão, đinh vẩy rồng này của ngài thật sự là hoàn mỹ không tỳ vết, so với đinh bảy tầng trời của ta thì còn cứng hơn, nếu va chạm thì đinh của ta không thể kiên trì được ba lần!

- Đinh vẩy rồng?

- Vẩy rồng ở đâu, sao ta không thấy?

Các Thiếu niên gấp đến độ nhe răng trợn mắt, trợn mắt tới xuất huyết cũng không thấy một cái vẩy rồng nào.

Lý Diệu mỉm cười, giải thích:

- Đinh vẩy rồng này của Lôi lão nhìn bề ngoài thì bình thường, ngay cả vẩy rồng cũng ngủ đông ở bên trong, hơn nữa nếu ta đoán không sai thì bên trong không chỉ có một lớp long lân, ít nhất có ba lớp, tầng tầng gia cố, nguyên lý cũng gần như thủ pháp bảy tầng trời của ta. Nhưng muốn luyện chế ra hình thái vảy rồng tầng tầng lớp lớp thì độ khó hiển nhiên là cao hơn không chỉ gấp mười lần!

- Lão sư phụ đúng là lão sư phụ, ta phục rồi!

Lý Diệu vái Lôi Vĩnh Minh một cái thật sâu.

Lão nhân đã dạy cho hắn một bài học vô cùng đúng lúc, khiến hắn đã nhận thức được trong giới luyện khí sư đúng là ngọa hổ tàng long, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!

Ngay cả một luyện khí sư Trúc Cơ kỳ cũng có thực lực như vậy, nếu là luyện khí sư Kim Đan kỳ? Thậm chí là luyện khí sư Nguyên Anh kỳ thì sao?

Lý Diệu tràn đầy chờ mong đối với tương lai phấn khích vô hạn.

Lôi Vĩnh Minh lão nhân lại ngây ngẩy:

- Ngươi có thể nhìn ra, thủ pháp vảy rồng kín của ta thì không có gì là lạ, có điều ngươi không ngờ có thể nhìn ra ta tổng cộng gắn ba tầng vẩy rồng kín, đúng là bất khả tư nghị!

Lão giơ ngón cái về phía Lý Diệu, Vốn lão phu chỉ nghĩ đến quý trường để thăm quan lò luyện khí Thái A nhất hình, không ngờ quý trường lại mang tới kinh hỉ lớn như vậy cho lão phu! Bạn học Lý Diệu, chiêu này của lão phu căn bản không tính là gì, chỉ là luyện chế đi luyện chế lại quanh năm suốt tháng cho nên tích góp ra được một chút kinh nghiệm bé nhỏ không đáng kể mà thôi, chắc rằng ngươi không cần tới mười hai mươi năm là có thể vượt qua được thành tựu của lão phu!"

- Oa!

Các thiếu niên đều há hốc miệng, không ngờ Lôi Vĩnh Minh trưởng lão đức cao vọng trọng của Thiên Cực môn lại đánh giá Lý Diệu cao như vậy!

Trong nhất thời, không ít người đều hướng ánh mắt phức tạp về phía Kim Tuyền lão sư đang ngồi trong góc tối.

Kim Tuyền giống như là rễ cây rối bời, tay cầm mảnh vỡ của đinh vẩy rồng, ánh mắt tán loạn, thần sắc hoảng hốt, miệng lẩm bẩm, bản thân cũng không biết mình đang nói gì.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy bốn phía có sóng nhiệt cuồn cuộn ập tới.

Ngẩng đầu nhìn, tất cả bạn học đều tụ tập bên cạnh hắn, quây thành một vòng, ánh mắt sáng rực nhìn hắn.

- Các ngươi...

Kim Tuyền mặt đỏ tai hồng, xấu hổ đến cực điểm, không biết nên đối mặt với học sinh của mình như thế nào.

Cú ngã này thật sự quá đau, các học sinh nhất định là đến để cười nhạo hắn.

- Kim lão sư!

Tên mập tên là Lý Tam Hảo tiến lên một bước, lớn tiếng nói:

- Đừng đau khổ, chúng ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi!

- Đúng vậy, đối phương quả thực là một con quái thú, ngay cả Lôi gia gia cũng phải khen hắn không dứt miệng, nói qua mười hai mươi năm nữa là có thể vượt qua thành tựu của Lôi gia gia. Một con quái thú như vậy, người bình thường sao có thể đánh thắng? Kim lão sư, ngươi đừng khổ sở, trong cảm nhận của chúng ta ngươi vẫn rất giỏi!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch