Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 25: Sinh tử chiến!

Chương 25: Sinh tử chiến!

“Nghe nói gì không? Diệp Viễn đứng thứ nhất từ dưới lên trên trong bảng vàng cho nên người ta mới gọi hắn là đuôi xe vạn năm, bây giờ hắn đã ký vào giấy sinh tử.”

“Đương nhiên là đã nghe nói rồi, ngươi nói đây không phải là chán sống rồi sao? Có điều hai năm nay học viện chúng ta đều không thấy giấy sinh tử xuất hiện nữa nhỉ? Đây được coi là một tin tức động trời, đủ để mọi người bàn tán xôn xao.”

“Đúng vậy, hai năm năm tháng rồi, lần trước giấy sinh tử là Long sư huynh ký. Lúc đó, huynh ấy cũng là Hoàng cấp dù đối thủ cao hơn huynh ấy hai tiểu cảnh giới, nhưng huynh ấy đã dùng kế lấy yếu thắng mạnh để rồi giành chiến thắng. Sợ rằng lúc đó ai cũng không dám ngờ tới, hai năm sau huynh ấy có thể giết được kẻ đứng đầu Võ bảng chứ nhỉ?”

“Cũng chưa chắc? Long sư huynh lúc đó vẫn chưa có phong mang tất lộ, từ sau khi giết chết đối thủ ở trận chiến sinh tử kia thì việc đã xảy ra không thể ngăn cản nổi, một đường quá quan trảm tướng, đạt tới Thiên cấp, vươn lên vị trí thứ nhất trên Võ bảng.

“Ngươi nói xem, tên tiểu tử Diệp Viễn này liệu có dùng kế lấy yếu thắng mạnh để loại bỏ đối thủ không? Nghe nói tên này chỉ dùng thời gian hai ngày liền có thể tăng lên hai cấp, từ Nguyên Khí tầng một lên Nguyên Khí tầng ba.”

“Dẹp đi! Sao hắn có thể so bì với Long sư huynh chứ? Tuy lúc đó Long sư huynh vẫn có chút yếu thế nhưng cũng không đến lượt hắn lên mặt? Thăng liền hai cấp thì sao? Ngươi chẳng lẽ không biết tên tiểu tử Diệp Viễn kia, hắn đã phải nhờ bao nhiêu mối quan hệ mới vào được đây? Cha hắn chính là đại Đan sư có tiếng trong Tần quốc chúng ta - Diệp Hàng, dùng thủ đoạn của hắn để giúp nhi tử nâng cao thực lực thì có gì kì lạ? Loại nâng cao thực lực này đều là giả tạo cả, nào có năng lực chiến đấu gì chứ?”

“Cũng phải, nghe nói tên tiểu tử đó vào học viện cũng đã nửa năm rồi, nếu có thể nâng cao năng lực thì sớm đã làm rồi, cũng không phải đợi đến bây giờ. Bây giờ xem ra tám chín phần đều là do hắn đã dùng bí pháp để nâng cao thực lực.”

“Khà khà, tên kia thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nghe nói trước kia hắn đã cùng Phí Thanh Bình tỷ thí giải độc, kết quả là suýt chút nữa bị trúng độc mà chết. Cha hắn phải kiên trì để cứu hắn, vừa quay lại học viện đã tìm đến cái chết, ngươi nói có phải đầu óc tên tiểu tử này thiếu huyền căn rồi không?”

Học Viện Đan Võ dựa vào sự chênh lệch thực lực phân thành bốn cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Diệp Viễn và Phí Thanh Bình đều thuộc Hoàng cấp.

Vỗn dĩ mục tiêu của cả học viện đều tập trung vào Thiên cấp, rất ít người quan tâm tới Hoàng cấp. Có điều lần này Diệp Viễn và Phí Thanh Bình cùng nhau kí giấy sinh tử nhưng lại trở thành tin tức động trời của cả học viện, thu hút sự quan tâm của đại đa số mọi người.

Mặc dù học viện ngầm thừa nhận sự tranh đấu và so tài giữa các học viên nhưng không cho phép tùy tiện lấy mạng người ra làm trò đùa. Đã từng có học viên ỷ vào gia thế hiển hách để giết người ở Học Viện Đan Võ, kết quả là bị học viện tất sát một cách kiên quyết, không có chút dao động nào. Cuối cùng tên thế gia kia ngay cả cái rắm cũng không dám xì ra.

Nhưng giấy sinh tử thì có nhiều loại khác nhau, lão sư không chủ trì thì trận sinh tử coi như miễn bàn.

Ở cả cái Học Viện Đan Võ này mọi người đều biết vị trí thứ nhất của Long Đường trên Võ bảng nhưng không phải ai cũng biết vị trí thứ nhất từ dưới lên trên của Diệp Viễn. Song giấy sinh tử này lại khiến cho danh tiếng của Diệp Viễn bỗng nhiên tăng cao, dường như ngang hàng với Long Đường.

Đương nhiên đa số mọi người đều giống với hai kẻ bàn tán lúc nãy, chế nhạo sự ngu ngốc của Diệp Viễn.

Thực lực của Diệp Viễn đột nhiên tăng mạnh cũng trở thành một trong những vấn đề được bàn luận, nhưng không ai cho rằng việc này do Diệp Viễn tu luyện mà đạt được, chắc chắn là Diệp Hàng đã dùng mọi bí pháp để giúp hắn nâng cao thực lực nên hắn mới đạt được Nguyên Khí tầng ba.

Cho nên mọi người đều đánh giá Diệp Viễn là não tàn, ngu xuẩn, nhanh chóng đi gặp Diêm Vương.

“Hừ, ngươi xem kia không phải Diệp Viễn sao?” Hai người đang bàn tán thì một người nhỏ giọng nói.

“Chính là hắn sao?” Thoạt nhìn thật không giống loại não tàn.

“Ai lại viết hai chữ ‘não tàn’ lên mặt chứ?”

“Nói cũng phải, ba ngày sau là tới trận chiến sinh tử rồi mà hắn còn không mau chuẩn bị chu toàn đi, vậy thì tham gia làm gì?”

“Biết chuẩn bị những gì cũng vô dụng? Đứng đầu từ dưới lên trên, cho dù là nghịch thiên cũng không có khả năng chiến thắng đối thủ cao hơn mình một cấp bậc đúng không? Nghe nói tên Phí Thanh Bình lúc đó lớn hơn hắn hai tuổi đã nằm trong mười người đứng đầu của Hoàng cấp.

“Không phải chứ, phương hướng mà hắn muốn đi giống như là Tàng Kinh Các, chẳng lẽ nước đến chân mới nhảy sao?”

“Haha, nước đến chân mới nhảy nào có dễ như thế? A, hắn bị người ta ngăn cản, người đó hình như là Vạn Uyên vừa tấn cấp.”

“Cũng thật là, ngươi nhìn thấy người con gái bên cạnh Vạn Uyên chưa? Đó là nữ thần của ta - Liễu Nhược Thủy. Nếu như nàng ấy có thể nói một câu với ta thì bảo ta chết ta cũng bằng lòng!”

“Nhìn cái bộ dạng mê gái của ngươi kìa. Có điều Liễu Nhược Thủy quả thật rất xinh đẹp. . .”

. . .

Đúng lúc Diệp Viễn đang định đến Tàng Kinh Các.

Người tiền nhiệm cực phẩm kia quá phế đi, lúc lên lớp toàn nghe mấy cái linh tinh, không có nhiều cái hữu dụng. Bây giờ Diệp Viễn cần tìm một vài võ kỹ hợp với tình hình hiện tại.

Trong tay Diệp Viễn có vô số võ kỹ nhưng võ kỹ phù hợp việc tu luyện Nguyên Khí Cảnh thì lại không có. Với địa vị kiếp trước của hắn, võ kỹ của Nguyên Khí Cảnh cho dù có tốt cỡ nào cũng chưa chắc đã lọt vào pháp nhãn của hắn.

Không ngờ trên đường tới Tàng Kinh Các lại bị Vạn Uyên chặn đường.

Nhìn dáng vẻ thì là hắn cố ý chờ đợi. Về phần Liễu Nhược Thủy bên cạnh Vạn Uyên, Diệp Viễn hẳn là không còn xa lạ nữa. Vài ngày trước Diệp Viễn chính là vì nữ nhân này mà tỷ thí với Phí Thanh Bình.

“Thật trùng hợp, đây không phải là Diệp thiếu gia sao? Đi đâu mà vội vàng thế? Đầu thai?” Ánh mắt Vạn Uyện tràn ngập vui vẻ, ánh mắt đó như là dùng để nhìn người chết vậy.

Trong lòng Diệp Viễn cười lạnh không ngớt với thái độ nóng vội của Vạn Uyên. Vạn Uyên chắc mẩm rằng lần này Diệp Viễn chết chắc rồi, cho nên hắn tìm Diệp Viễn chỉ để giễu cợt.

Sau trận chiến sinh tử, Diệp Viễn chết rồi thì Vạn Uyên đi đâu để tìm khoái cảm này đây?

Diệp Viễn nhìn thấy bộ dạng của Vạn Uyên liền không vội tới Tàng Kinh Các mà cười nói: “Không sai, là đầu thai, có điều là tiễn ngươi đi đầu thai.”

Vạn Uyên nghe xong câu: “Tiễn ngươi đi đầu thai? Haha, bây giờ ta đứng ở đây, ngươi có bản lĩnh thì tiễn ta đi đầu thai xem nào! Không phải ngươi nghĩ rằng dùng bí pháp tăng lên Nguyên Khí Cảnh tầng ba thì có tư cách gọi tên ta đấy chứ?”

Liễu Nhược Thủy đứng bên cạnh nhìn thấy tình thế như vậy bèn đưa tay che miệng cười, cảm thấy Diệp Viễn vô cùng đáng cười.

Mỗi động tác tay chân của Liễu Nhược Thủy đều có chút mê hoặc, có thể câu dẫn nam nhân. Đa phần học viên nam của Học Viện Đan Võ đều là huyết khí phương cương, nếu tâm trí không kiên định thì khó lòng có thể qua được ải mỹ nhân này?

Chỉ có điều một đệ tử ăn chơi trác táng của người tiền nhiệm vừa ngốc vừa ngây thơ, thực lực cũng từ yếu đến mạnh, sao có thể chống cự nổi mê lực của Liễu Nhược Thủy chứ?

Lúc đầu Liễu Nhược Thủy cũng chỉ lúc có lúc không bên cạnh hắn một khoảng thời gian, người tiền nhiệm bị nàng ta ăn đến gắt gao. Sau này Liễu Nhược Thủy dùng chút mánh khóe khiến cho người tiền nhiệm ngoan ngoãn mắc câu đến nỗi mất mạng vô ích.

“Vạn sư huynh, Diệp sư đệ đây cũng là một người thú vị. Rõ ràng là một kẻ hèn nhát nhưng học người ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, rõ ràng là thực lực yếu kém lại muốn mạo xưng là trang hảo hán đi quyết đấu với người ta. Bây giờ còn uy hiếp cả huynh nữa, huynh nói xem hắn có nực cười không chứ?” Liễu Nhược Thủy dung mạo như hoa nhưng lời nói lại vô cùng cay độc.









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch