Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 40: Tiến vào Huyễn Linh tháp

Chương 40: Tiến vào Huyễn Linh tháp
Nói Lâm Thiên Thành là người mạnh nhất trong Địa cấp, cũng không phải là hắn có bao nhiêu tài hoa hơn người.
Trên thực tế, đây là lần thứ tư Lâm Thiên Thành tới tham gia khảo hạch thăng cấp rồi.
Mà nhóm người cùng với hắn, thậm chí có một vài học viên thua hắn một ít, có không ít người đã thăng lên Thiên cấp. Dư lại bộ phận
người chưa thăng được cấp, cho nên hắn mới là người mạnh nhất.
Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của Lâm Thiên Thành, vì vậy mà hắn rất ghét người khác nói về chuyện này trước mặt hắn. Đặc biệt là học
viên cấp thấp, xưa nay đều đối chuyện này giữ kín như bâng.
Thật không may lời của Diệp Viễn lại động chạm đến chuyện hắn không muốn nhắc tới.
Lâm Thiên Thành đột nhiên biến sắc, nhìn Diệp Viễn hung hăng nói: “Ngươi thật to gan, lại dám nói chuyện với sư huynh như vậy, ta
thấy ngươi là tìm chết!”
Nói rồi Lâm Thiên Thành vận nguyên lực , đánh một chưởng vào người Diệp Viễn.
“Ầm!”
Diệp Viễn vẫn đứng đó không nhúc nhích, cơ thể của Lâm Thiên Thành lại bay ngược ra ngoài.
Lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, Lâm Thiên Thành cố gắng giữ vững cơ thể dáng vẻ vô cùng chật vật.
“Là kẻ nào vô liêm sỉ ra tay đánh lén ta?” Lâm Thiên Thành tức giận không nhịn nổi nói.
Vừa dứt lời, Lâm Thiên Thành phát hiện những người bên cạnh đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía hắn, nhất thời hắn không hiểu vì
sao lại như thế.
“Lâm Thiên Thành, lá gan không nhỏ nhỉ, lại dám ở trước mặt ta động thủ!” Giọng nói lạnh như băng của Hô Diên Dũng vang lên khiến
cho Lâm Thiên Thành bất giác rùng mình một cái.
Đối mặt với Hô Diên Dũng, Lâm Thiên Thành nào có dũng khí phản kháng lại cơ chứ?
Hắn đổ mồ hôi lạnh, vừa nãy hắn miệng tiện thế mà mắng Hô Diên lão sư là đồ vô liêm sỉ, đây không phải là tìm đường chết thì là gì?
Nhưng Hô Diên Dũng là người chủ trì khảo hạch, nhát cái lại tùy tiện động tay động chân, chẳng lẽ lần này hắn muốn tiếp tục thất bại
mà quay về?
Nếu như Hô Diên Dũng thù dai thì hắn cả đời này đừng hòng thăng cấp được.
“Xin..... Xin lỗi, Hô Diên lão sư, ta. . . . Ta không biết là người.” Lâm Thiên Thành vội vàng xin lỗi.
Sắc mặt Hô Diên Dũng không chút thay đổi nói: “Huyễn Linh tháp là nơi sát hạch thăng cấp, không có lệnh của ta ngươi lại dám tự mình
ra tay? Ảnh hưởng các học viên khác tới sát hạch, trách nhiệm này ngươi gánh nổi sao?”
“Hô Diên lão sư, ta. . . . Là hắn. . . . Nói châm chọc ta, cố ý khích ta ra tay!” Lâm Thiên Thành không dám đắc tội với Hô Diên Dũng , tất
nhiên sẽ đổ hết lỗi lầm lên người Diệp Viễn.
“Lâm sư huynh, huynh đừng vu oan cho người tốt, rõ ràng là ta chúc huynh sát hạch thành công, nhưng không biết tại sao điều đó lại
chọc giận tới huynh khiến huynh phải động thủ với ta. Chẳng lẽ Lâm sư huynh tới tham gia sát hạch của Huyễn Linh tháp không phải là
muốn thăng cấp sao?” Diệp Viễn trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nói.
Lời Diệp Viễn vừa nãy nói đích thực là khiến cho Lâm Thiên Thành “ Chớ mã thất tiền đề”, về mặt lời nói thì không có chút sai sót nào .
Chỉ là nhìn bộ mặt vênh váo của hắn thì bất cứ ai cũng không nghĩ rằng hắn đang chúc phúc cho Lâm Thiên Thành.
Lâm Thiên Thành đáng thương còn không biết hôm nay Diệp Viễn tới tham gia sát hạch, vốn dĩ là Hô Diên Dũng đích thân đi mời.
Đừng nói việc này vốn không phải do Lâm Thiên Thành gây ra, cứ cho là chiếm lý thì Hô Diên Dũng cũng không thể đứng về phía hắn
được.
“Sự việc vừa nãy ta đều thấy hết rồi, từ đầu tới cuối đều là ngươi nói châm chọc hắn. Có phải ngươi cảm thấy vị khảo quan như ta rất
dễ bị lừa gạt đúng không?” Giọng nói của Hô Diên Dũng càng ngày càng lạnh nhạt.
“Không không không, ta. . .”
“Thành thật lại cho ta! Niệm tình ngươi lần đầu vi phạm nên lần này ta tha cho, nếu còn tiếp tục tái phạm nữa ta sẽ hủy bỏ tư cách tham
gia sát hạch của ngươi!”
Lâm Thiên Thành cũng không dám cãi lại nữa, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Đợi thêm một lúc nữa thì một đoàn học viên lại đây. Ước chừng có khoảng chừng năm mươi người, Hô Diên Dũng mới lần thứ hai xuất
hiện trước mặt mọi người.
“Hiện giờ mọi người đều đã có mặt đông đủ, đợi chút nữa ta mở ra cấm chế, Huyễn Linh tháp sẽ căn cứ vào tu vi của các ngươi mà tự
động đưa ra bài sát hạch tương ứng! Phần lớn trong số các ngươi đều đã trải qua bài sát hạch thăng cấp rồi, nhưng mà còn một vài
người thì đây là lần đầu tiên tham gia, ta sẽ giải thích ngắn gọn một chút. . .”
Hô Diên Dũng giới thiệu ngắn gọn một lượt những công việc cần chú ý của Huyễn Linh tháp.
Thực ra đây là lời giải thích hắn đặc biệt dành cho Diệp Viễn và Lục Nhi. Nhóm này ngoại trừ Diệp Viễn và Lục nhi ra thì đều từng tham
gia khảo hạch thăng cấp.
Lục Nhi thì không cần nhắc đến, theo lí mà nói Diệp Viễn đã bước vào Huyễn Linh tháp lúc tiến hành sát hạch nhập viện. Có điều tiền
nhiệm thật sự là gà mờ, không thể nào thông qua sát hạch của Huyễn Linh tháp. Phụ thân hắn phải thông qua rất nhiều quan hệ mới
đưa tiền nhiệm nhét vào học viện.
“Thì ra là một kiện Tam Thập Nhị Cấm linh khí, U Vân tông đúng là có chút mánh khóe.” Cảm nhận được tầng tầng cấm chế trên Huyễn
Linh tháp, trong lòng Diệp Viễn thở dài nói.
Tam Thập Nhị Cấm linh khí ở trong mắt Diệp Viễn tất nhiên chả đáng gì, có điều kiện linh khí cấm này tuy phẩm cấp có chút không cao
nhưng dùng để khảo hạch thăng cấp cho học viên thì cũng có chỗ độc đáo.
Dường như Huyễn Linh tháp này do U Vân tông sáng lập ra đặc biệt dùng để phân chia đẳng cấp của học viên, tổng cộng có năm cấp
độ lần lượt là Nhập môn tiến giai, Hoàng cấp tiến giai, Huyền cấp tiến giai, Địa cấp tiến giai và cuối cùng là Thiên cấp tiến giai.
Bốn cấp độ đầu tiên tương ứng với bốn cấp độ của học viên học viện Đan Võ, muốn vào học viện phải thông qua sát hạch lên cấp
Hoàng cấp, muốn lên Hoàng cấp phải thông qua sát hạch Huyền cấp, cứ thế mà suy ra.
Mà cuối cùng Thiên cấp thì sẽ do U Vân tông sát hạch, xem học viên có đủ tư cách để gia nhập tông môn, trở thành đệ tử ngoại môn.
Rất hiển nhiên, độ khó của năm cấp bậc này sẽ lần lượt tăng lên, khi đến Địa cấp thì độ khó đã tương đối khoa trương.
Kỳ thực tư chất của Lâm Thiên Thành không kém, thế nhưng bài sát hạch của Địa cấp đích thực có chút khác thường nên mới dẫn đến
thất bại nhiều lần. Các học viên đang ở cấp Địa cấp có thất bại giống hắn cũng không phải số ít.
Cho tới Thiên cấp. . . . .
“Ta rất hi vọng trong số các học viên đang học tập tại học viện Đan Võ có thể có người đủ tư cách tham gia bài khảo hạch lần này.” Hô
Diên Dũng nói với các học viên.
Lời nói của Hô Diên Dũng không thu hút được nhiều sự hưởng ứng từ các học viên, dĩ nhiên bọn họ đều biết bài sát hạch lần này kinh
khủng cỡ nào.
Cái mà Hô Diên Dũng muốn đề cập tới là việc có tư cách tham gia chứ không phải là có thể thông qua. Nói cách khác trong số những
người này đến lúc tốt nghệp học viện Đan Võ lúc hai mươi tuổi, e rằng cũng không có cơ hội, cho dù là muốn thử một lần loại sát hạch
này.
Có thể suy ra được sát hạch lần này tương đối khó khăn!
Học viên hôm nay đến đều là để tham gia thăng cấp Huyền cấp, cũng chính là bài sát hạch Huyền cấp lên Địa cấp, một bộ phận nhỏ
tói tham gia khảo hạch Hoàng cấp và Địa cấp. Nhưng tham gia sát hạch lên cấp Nhập môn lại chỉ có mình Lục nhi.
“Một lần bước vào Huyễn Linh tháp, có thể tham gia nhiều bài sát hạch ở các cấp độ khác nhau, cho tới khi ngươi bị giết chết hoặc là
chủ động rút lui. Khi thông qua một bài sát hạch thì sẽ được tự động chuyển sang bài sát hạch khác, các ngươi có thể tự mình lựa chọn
xem có muốn thực hiện bài sát hạch tiếp theo không. Đến lúc đó, Huyễn Linh tháp sẽ nhớ kỹ ngươi bị tiêu diệt ở bài sát hạch cấp độ
nào, lần sau tiến vào Huyễn Linh tháp bạn sẽ bắt đầu lại từ cấp độ đó. Được rồi bây giờ hãy bước vào Huyễn Linh tháp nào!” Rất rõ
ràng câu cuối cùng của Hô Diên Dũng là dành cho Diệp Viễn .
Nói xong, Hô Diên Dũng bước tới trước cửa lớn của Huyễn Linh tháp, giơ tay ra trước ngực rồi đánh một chưởng nửa hình cung, một
dòng nguyên lực màu đen nhàn nhạt ẩn vào Huyễn Linh tháp.
Sau đó cánh cửa lớn chầm chậm mở ra
Học viên tham gia bài sát hạch lần lượt đi vào, vừa bước vào liền biến mất, hiển nhiên là được Huyễn Linh tháp truyền tống đi rồi.
Khi đến lượt Lâm Thiên Thành đi vào, hắn trừng mắt lên nhìn Diệp Viễn một cái: “Không lên được cấp Địa cấp thì ngươi mãi mãi cũng
chỉ là phế phẩm mà thôi! Hôm nay coi như ngươi may mắn có Hô Diên lão sư giúp ngươi. Sau này đừng để ta bắt gặp ngươi trong học
viện, bằng không thì ngươi chết chắc đấy!”
Dứt lời, Lâm Thiên Thành cất bước đi vào, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Diệp Viễn cười ha ha, hắn chẳng thèm để tâm tới sự uy hiếp của Lâm Thiên Thành, quay đầu nói với Lục nhi rằng: “Lục Nhi, chúng ta
cũng đi vào thôi.”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch