Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 306:

Chương 305 Tiệc ăn mừng!






Màn đêm buông xuống.

Trên sân luyện võ Thiết Cốt phái, có một đống lửa lớn, ngọn lửa bốc lên làm sáng rõ xung quanh.

Vài trăm cái bàn bày quanh đống lửa, bên trên bày các loại thức ăn, trái cây đầy màu sắc cùng với rượu ngon.

Nhìn đệ tử đứng lộn xộn, không khí nhiệt liệt hào hứng, giống như mở một buổi tiệc ăn mừng.

“Nào!”

Quân Thường Tiếu nâng lên một bát lớn, nói:

“Vì lần này đánh bại Thánh Tuyền Tông, giương cao sự lợi hại của đệ tử Thiết Cốt Phái ta, uống cạn bát rượu này.”

“Chưởng môn uy vũ, sư huynh uy vũ.”

Đám đệ tử ào ào nâng bát, thỏa thích thưởng rượu.

Cảm xúc lúc nào cũng nằm ở việc tu luyện cường độ cao, dưới kích thích của men rượu giải phóng không ít.

Tu luyện và giải trí phải kết hợp.

Lúc nào Quân chưởng môn cũng nhấn mạnh điều này.

Vì thế buổi tụ họp giống như thế này, đương nhiên cách một thời gian lại tổ chức một lần.

Một là có thể giúp đệ tử thả lỏng tinh thần, hai là giúp mọi người có thể càng hòa nhập với đại gia đình Thiết Cốt Phái này.

“Chưởng môn.”

Tô Tiểu Mạt đến kính rượu, nói:

“Đa tạ chưởng môn bồi dưỡng một năm qua, bát rượu này đệ tử kính người.”

“Ừm ừm.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Các ngươi nếu như mỗi người đều kính một bát rượu, bổn tọa hôm nay sợ rằng sẽ uống thành một vũng bùn mất.”

Miệng nói như vậy nhưng hắn vẫn nâng bát rượu uống cùng Tô Tiểu Mạt.

Dù sao tiền thế là người Sơn Đông chính thống, trên bàn rượu hào sảng người đến không cự tuyệt.

Lại nói.

Linh khí có thể loại trừ men rượu.

Chỉ cần không muốn say, uống bao nhiêu cũng chẳng nhằm gì.

“Chưởng môn.”

Tiêu Tội Kỷ nâng bát rượu nói:

“Ly này đệ tử kính người, cũng như hy vọng môn phái phát triển bền vững, trở thành môn phái lớn mạnh nhất Tinh Vẫn đại lục.”

Tô Tiểu Mạt cười nói:

“Tiêu sư đệ nói sai rồi, phải là tông môn lớn mạnh nhất.”

“Phạt rượu, phạt rượu.”

Lý Phi và Điền Thất vội vàng hét theo.

Tiêu Tội Kỷ có chút ngại ngùng uống liên tiếp hai bát rượu lớn, hắn tửu lượng không tốt lắm nên mặt nhanh chóng đỏ lên.

Lần giành quán quân môn phái luận võ ở thành Lịch Dương, hắn cũng đã uống say, ôm vò rượu khóc thút thít, bởi vì đó là giải phóng cảm xúc của năm năm tủi nhục.

Hiện tại lại uống say, trên mặt tràn trề ý cười.

Bởi vì không có tủi nhục, không có chán chường, chỉ có một trái tim mạnh mẽ hơn.

Vừa tưới súp gà vừa dạy bảo, giúp cho Tiêu Tội Kỷ rơi vào sa sút cực độ trở mình, đây là điều khiến Quân Thường Tiếu vui lòng nhìn được.

“Chưởng môn.”

Lý Thành Dương đứng dậy nói:

“Ly rượu này đệ tử kính người.”

Nếu như không gặp Quân Thường Tiếu, cuộc đời hắn đã kết thúc ở bên ngoài thành Thanh Dương, cũng không có thành tựu như ngày hôm nay.

Các đệ tử khác ồn ào đến đến kính rượu, bày tỏ sự sùng bái đối với chưởng môn.

Một hồi công phu.

Quân Thường Tiếu đã uống hết mười mấy bát rượu.

Mặc dù có dùng linh khí để hóa giả một phần men rượu, nhưng hơi men rượu vẫn có chút quấy rối ý thức.

“Nào, nào!”

Tô Tiểu Mạt say khướt cầm một bát rượu, ôm vai Lý Phi, nói:

“Chúng ta uống một bát.”

“Một bát làm sao đủ.”

“Ngươi muốn mấy bát!”

“Ít nhất phải uống 6 bát, cát lợi!”

“Ôi chao, người rất có gan đó, nào chúng ta uống 6 bát!”

Tô Tiểu Mạt và Lý Phi rất cứng rắn, hai người bày ra trên bàn mười bát lớn, sau đó đổ đầy rượu vào.

“Tới luôn!”

Các đệ tử ào ào vây quanh xem náo nhiệt.

Tô Tiểu Mạt và Lý Phi giẫm chân lên ghế, sau đó từng bát từng bát thoải mái uống.

“Hai vị sư huynh.”

Lý Thượng Thiên hét lên nói:

“Một bát rượu này còn đắt hơn một cân thịt, ngàn vạn lần đừng để đổ rượu ra ngoài.”

“Phụt!”

Lý Phi không nhịn được, trực tiếp phun rượu ra, vừa khéo bắn đầy lên mặt hắn.

“Ha ha ha”

“Ahahaha”

Đám để tử cười đến co người lại.

Quân Thường Tiếu cầm một bình rượu nửa nằm trên bậc thềm đại điện, nhìn đám đệ tử thỏa thích vui vẻ, khóe miệng cũng hơi cười.

Hắn muốn tạo ra một tông môn lớn mạnh nhất.

Đồng thời muốn tạo ra một gia đình vui vẻ và ấm áp.

Trước mắt mà nói, gia đình vui vẻ ấm áp có rồi, nhưng khoảng cách với tông môn mạnh nhất vẫn còn phải đi con đường rất dài.

Không phải tất cả mọi người đều thích uống rượu.

Ví dụ như Lục Thiên Thiên, ví dụ như Dạ Tinh Thần, còn có Chu Hồng.

Ba người mặc dù không uống rượu, nhưng đứng trước bàn, không khí xung quanh vui vẻ cũng ảnh hưởng đến nội tâm của bọn họ.

Đặc biệt là con hàng Dạ Tinh Thần.

Nhìn đồng môn không kiêng dè sợ hãi uống rượu, nhìn nụ cười thật thà hiện trên khuôn mặt bọn họ, thầm nói:

“Đời trước, nào đã từng thấy môn phái vui vẻ như thế này đâu.”

Qua nửa lượt rượu.

Quân Thường Tiếu bật âm Hưởng, dưới âm thanh êm dịu, các đệ tử vây quanh đống lửa nhảy múa.

“Chưởng môn.”

Lục Thiên Thiên đi đến, đứng trước bậc thềm nói:

“Lơ là cảnh giác như thế này, có chút không ổn.”

“Không sao.”

Quân Thường Tiếu uống một ngụm rượu, nói:

“Không có người có thể phá...”

Rầm!

Đột nhiên một âm thanh lớn vang lên.

Đệ tử đang ồn ào nhảy múa dừng lại, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

“Tạch!”

Quân Thường Tiếu tắt nhạc, đứng dậy cùng với dùng linh khí nhanh chóng giải men rượu, cả người lập tức trở lên vô cùng thanh tỉnh.

Rầm! Rầm!

Đúng với lúc này, lại hai âm thanh lớn vang lên.

Chỉ nhìn thấy trận pháp ổn định trong không gian dần dần xuất hiện, đây là đã tiếp nhận tấn công.

Lục Thiên Thiên cau mày nói:

“Người Ma Sát Tông đến rồi.”

“Cũng nhanh thật đấy.”

Quân Thường Tiếu bước đi, mở ra cửa lớn màu đỏ.

Ngay bậc thềm sơn môn, một nam nhân cả người mặc đồ đen, gãi đầu nói:

“Không ngờ một Thiết Cốt Phái nhỏ bé lại có trận pháp bảo hộ.”

Người này là ai?

Giang Diêm Vương, Giang Khất Cái!

Lúc hoàng hôn còn ở bên ngoài nghìn dặm, nhanh như vậy đã đến đây, có thể thấy tốc độ rất nhanh.

Quân Thường Tiếu nói:

“Các hạ là ai?”

Giàng Tà ngẩng đầu, vén vén mái tóc rối bù, cười nói:

“Giang Tà, Ma Sát Tông.”

“Cót két!”

Cửa lớn trực tiếp đóng lại, bên trong truyền ra giọng của Quân Thường Tiếu:

“Xin lỗi, Thiết Cốt Phái ta không hoan nghênh người của Ma Sát Tông, xin hãy quay về đi.”

Giang Tà nhếch mép cười, nói:

“Tiểu tử, chính là vì có trận pháp phòng ngự tồn tại, cho nên ngươi mới không cảm thấy sợ hãi sao?”

“Soạt!”

Trong lúc nói, nắm đấm phải giơ lên.

Từng luồng linh khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhanh chóng từ bốn phương tám hướng nổi lên, sau đó đột ngột đấm tới.

“Đùng!”

Một quyền này ít nhất là trăm vạn cân trở lên, có thể gọi là bùng nổ, nhưng đụng vào đại trận hộ phái, lại không có chút gợn sóng nào.

Giang Tà có chút ngu ngơ.

Vừa rồi hắn tung ra lực lượng lên đến 200 vạn cân, cho dù không thể phá tan trận pháp, tốt xấu gì cũng phải cho chút mặt mũi rung động một chút đi chứ!

“Trận pháp phòng ngự này của Thiết Cốt Phái có chút mạnh.”

Giang Tà xoa xoa tay, cười nói:

“Chỉ là, đối với ta mà núi, chỉ có chút tính thử thách mà thôi.”

“Vù vù.”

Ma khí trong nội thể phóng ra mạnh mẽ, sau đó dưới không chế của linh niệm, chớp mắt hóa thành từng quyền đấm, hướng về trận pháp ập xuống.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Từng hồi âm thanh lớn vang lên, giống như tiếng pháo nổ.

Ngược lại, sau khi trải qua điên cuồng va chạm, Giang Tà nắm chặt tóc, suy sụp nói:

“Con meo nó rốt cuộc là trận pháp quỷ gì đây, tấn công mười mấy quyền đấm mà không có chút phản ứng gì là sao!”

Có phản ứng.

Dưới sự tấn công liên hoàn, Đại Trận Hộ Phái vốn có chút mờ nhạt đã càng ngày càng hiện rõ.

Đệ tử phía trong môn phái, có thế nhìn thấy kết giới hình cung trên bầu trời.

“Các bảo bối.”

Quân Thường Tiếu đập tay, nói:

“Thời gian không còn sớm nữa, đều trở về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Các đệ tử thu dọn sạch sẽ sân luyện võ, sau đó trở về nội viện nghỉ ngơi.

Mặc dù trong đêm khuya nhưng vẫn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng âm thanh va đập từ bên ngoài truyền đến, bất quá giấc ngủ của bọn họ vẫn cực kỳ ổn định.

Đây là do tu luyện thời gian quá dài, uống rượu vui vẻ một hồi thoải mái ngủ say.

Quân Thường Tiếu cũng ngủ, thậm chí còn có một giấc đẹp đẽ.

Ngày thứ hai thức dậy, mở ra cửa lớn màu đỏ, nhìn thấy tên Giang Tà chết tiệt kia, vẫn đứng trước cửa sơn môn, ánh mắt đầy tia máu.

Đây không phải là thức cả đêm.

Mà là tức giận đánh một đêm mà không phá được trận pháp!

“Rầm!”

Giang Tà lại hung hăng đấm lên kết giới, sức mạnh vẫn là hai ba trăm vạn cân, kết quả vẫn trước sau không chút động tĩnh, cuối cùng ngồi xuống, vò vò tóc, cả mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch