Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 276: Khinh Người Quá Đáng!

Chương 276: Khinh Người Quá Đáng!


Trước ngày hôm nay, hắn kỳ thật biết ý chí lực của mình tồn tại, thậm chí còn có thể cảm nhận được thức hải tồn tại, nhưng ngày hôm nay, không, nói chính xác hơn là ngay bây giờ, hắn chợt phát hiện có một điểm khác biệt.

Khi trước chẳng qua là cảm ứng được, còn hiện tại là nhìn thấy được!

Nếu như nói dưỡng tính trước đó, có chút chủ nghĩa duy tâm, toàn dựa vào chính mình đi huyễn tưởng, thì hôm nay hắn đã có thể thấy được ý chí của mình tồn tại.

Tô Vũ nhìn chằm chằm vào y phục của bản thân, chỉ chốc lát sau, quần áo của hắn đã xuất hiện một chút biến hóa, giống như bị châm đâm xuyên qua, không. . . Là thật sự đâm thủng rồi.

Tô Vũ thổi phù một cái, trông thấy trên ống tay áo của hắn quả thật đã xuất hiện một lỗ thủng.

Ở trong mắt Tô Vũ, hắn còn có thể thấy được một cây châm mảnh nhỏ đang xuyên thấu y phục của mình.

Người khác có lẽ nhìn không thấy, hoặc là nói chỉ có dưỡng tính trở lên thì mới nhìn ra. Tô Vũ hiện giờ có thể cảm nhận được sự tồn tại của cây châm đó, là bởi vì hắn đã dùng ý chí lực ngưng tụ mà thành.

"Ta đã bước vào giai đoạn dưỡng tính rồi?"

Tô Vũ một mặt ngốc trệ, không phải nói khi tới giai đoạn dưỡng tính thì sẽ phải đột phá qua một ngưỡng cửa sao?

Vì sao hắn lại không có cảm giác gì?

Cứ trực tiếp như vậy là dưỡng tính?

Thật kỳ quái!

Tô Vũ trừng mắt nhìn, hắn mơ hồ phỏng đoán, có lẽ là tối hôm qua hắn tiêu hao quá nhiều ý chí lực cho nên mới dẫn tới hiện tượng này.

Hiện tại ngẫm lại cũng phải. Dù sao xem ý chí chi văn do Sơn Hải cảnh viết cũng là một loại ý chí đối kháng, huống chi hắn đã cùng thần văn chữ “Sát” đấu một trận kịch liệt suốt cả đêm qua.

"Dưỡng tính. . ."

Tô Vũ thì thào một tiếng, sau một khắc, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.

Văn binh!

Ta đây có thể vận dụng văn binh rồi, có đúng không?

Má nó, thế thì có cảm giác ta sẽ thay đổi rất mạnh mẽ a!

"Còn có, dưỡng tính rồi thì ta có thể chính thức học khóa trình tu luyện chính thức của đa thần văn nhất mạch."

Một khi đến dưỡng tính, xem ra hắn liền có quá nhiều chuyện cần làm.

Tô Vũ mơ hồ có một ít chờ mong, rất nhanh hắn lại nghĩ tới Lâm Diệu cùng Trần Khải. . . Ta đã là dưỡng tính, hai người các ngươi có phải sẽ thua rất khó coi hay không?

"Cứ như vậy dưỡng tính à. . ."

Bên cạnh sự vui vẻ, hào hứng, Tô Vũ mơ hồ còn thấy hơi thất lạc.

Cánh cửa mà Bạch Phong nói đâu?

Bình cảnh mà Bạch Phong nói đâu?

Vì cái gì đều không có?

Thật là khó chịu, không có ngưỡng cửa, không có bình cảnh, ta cứ thế đột phá dâng lên, thật sự không có chút cảm giác thành tựu gì cả!

Mắt thấy thời gian đã sắp đến thời điểm khảo hạch buổi chiều, Tô Vũ đành phải dẹp bỏ sự thất lạc này qua một bên. Trước đi thi cái đã, trở về lại nói cho lão sư biết là mình đột phá sau.



Bài kiểm tra buổi chiều không tiến hành trong phòng học, mà dời địa điểm sang khu Truyền Đạo.

Bên này có mấy cái quảng trường rất lớn, thường dùng để dành cho học viên tới nghe nghiên cứu viên hoặc chấp giáo giảng bài.

Cơ hội để Tô Vũ đến đây không nhiều, mặc dù hắn nghe nói có đôi khi sẽ có một vài nghiên cứu viên tới giảng dạy miễn phí, bất quá gần nhất hắn thật sự quá bận, không rút ra được thời gian nào khác.

Giám thị bài thi thứ hai này không chỉ có một mình Lưu Hồng và vị chấp giáo như ban sáng.

Dính đến sát hạch ý chí lực và thần văn thì chấp giáo còn chưa đủ tư cách tiến hành khảo hạch, phải có nghiên cứu viên phụ trách mới được.

Lần khảo hạch chiều nay cũng không vẻn vẹn chỉ có học viên của ban trung cấp.

. . .

Quảng trường số 2.

Đây là địa điểm sát hạch của học viên ban trung cấp; sát vách là quảng trường số 1, nơi diễn ra kỳ thi của các học viên ban cao cấp; cạnh đó là quảng trường số 3, các học viên ban sơ cấp sẽ thi ở đó.

Lúc Tô Vũ đến nơi thì thời gian đã không còn sớm.

Nhưng mọi người đều thông cảm cho hắn, bọn họ biết hôm nay thân thể hắn đang khó chịu, cho nên cũng không ai thắc mắc vì sao hắn lại tới muộn như vậy.

Thấy vẻ mặt Tô Vũ đã hồng nhuận lên ít nhiều, các học viên trong ban trung cấp đều an tâm hẳn.

Cuối cùng lớp trưởng cũng khôi phục một chút rồi!

Hắn vừa đến, lập tức có người tiến lên, nhỏ giọng báo cáo: "Lớp trưởng, học viên ban cao cấp cũng sẽ sát hạch ở chỗ này, lát nữa tên Lâm Diệu kia chắc chắn sẽ đến đây. . ."

Tô Vũ gật gật đầu, khẽ cười nói: "Tới thì tới thôi. . ."

"Không phải!" Lưu Võ nhỏ giọng thì thầm: "Lớp trưởng, thân thể ngươi không thoải mái, hôm nay khảo thí nếu là. . . Khụ khụ, nếu là cái kia. . . âm điểm, mấy tên khốn kiếp bên đó khẳng định sẽ chế giễu ngươi!"

Cậu ta thật lòng lo lắng thay cho Tô Vũ, nghe nói lúc trước đã có không ít người nghi ngờ việc Tô Vũ được xếp hạng tối thượng đẳng liệu có phải là không đạt tiêu chuẩn hay không, hiện tại nếu hắn mà thi âm điểm, vậy coi như đủ mất mặt.

Trước đây đã từng truyền ra tin đồn bảo Văn Minh Chí ở Nam Nguyên xảy ra vấn đề, hôm nay vừa vặn lại là sát hạch bằng Văn Minh Chí, Lưu Võ thiếu điều vì Tô Vũ mà lo lắng tới đổ mồ hôi.

Người trẻ tuổi, đến cùng vẫn là sĩ diện!

"Không có chuyện gì đâu."

Tô Vũ đáp lại một câu, ngó mắt nhìn qua quảng trường số 1 cách đó không xa. Người bên kia cũng không nhiều, so với ban trung cấp thì thật sự là ít hơn hẳn, chỉ có khoảng chừng trăm người đổ lại.

Trăm vị dưỡng tính!

Trên thực tế, chỉ một Thần văn học viện đã có trăm tân sinh ban cao cấp, kỳ thật như vậy không tính là ít.

. . .

Ngay lúc Tô Vũ đang quan sát quảng trường số 1, thì ở bên kia cũng có người đang nhìn về phía hắn bên này.

"Hôm nay sát hạch ý chí lực bằng Văn Minh Chí đấy. . ."

Có người nói một cách đầy ý vị sâu xa, mặt mũi tràn đầy vẻ háo hức chờ xem chuyện vui.

Tối thượng đẳng thiên tài Tô Vũ!

Không phải là dưỡng tính, đây là người đầu tiên còn chưa tới giai đoạn dưỡng tính lại được xếp hạng tối thượng đẳng, ngươi nói có kỳ quái hay không?

Vừa lúc ấy, nghe nói Văn Minh Chí ở bên Nam Nguyên lại xảy ra vấn đề.

Thật là kỳ quái a!

Rốt cuộc Tô Vũ chỉ là một con la ốm hay là một con bảo mã, hôm nay nhìn xem liền biết.

Nếu hắn chỉ thi được âm điểm, vậy đúng là trò cười trong mắt mọi người.

Lúc trước, nghe nói Tô Vũ kiểm tra được đến 270 điểm, cho dù là học viên ban cao cấp ở đây đều có rất nhiều người không kiểm tra được cao tới như vậy. Vốn dĩ dưới tình huống bình thường, học viên dưỡng tính có thể đi được tới 20 mét đã coi như rất tốt.

Ngô Lam ngày đó sát hạch cũng chỉ đi được 18 mét, dĩ nhiên, nàng khi đó mới vừa bước vào giai đoạn dưỡng tính không lâu, ý chí lực không đủ kiên định, cho nên chỉ có thể xem là trình độ bình thường.

Trong lúc bọn hắn đang thấp giọng nói chuyện phiếm, trong đám người, có người đột ngột nổi giận!

Ngô Lam lớn tiếng quát: "Ngươi, hôm nay lên lôi đài, ta muốn khiêu chiến ngươi!"

". . ."

Thanh âm rất lớn!

Học viên của cả ba quảng trường đều bị hấp dẫn lực chú ý, đổ dồn ánh mắt về phía nàng ấy.

Ngô Lam đứng trên cao, nhìn xuống một thanh niên đang đứng gần đó.

Không phải là ai xa lạ, mà chính là kẻ đã ngồi cùng xe khi mới vừa nhập học với Tô Vũ - Hồ Tông Kỳ.

Ngô Lam đầu ngẩng cao, không để ý đến sắc mặt Hồ Tông Kỳ đã đỏ ửng, nàng lạnh lùng quát: "Phế vật thì chỉ là phế vật, đừng có hết lần này tới lần khác cố ý tìm cho mình cái cớ nữa! Văn Minh Chí bị hỏng ư? Hỏng rồi thì ngươi thử kiểm tra ra được xếp hạng tối thượng đẳng đi hẵng nói!"

"Phế vật như ngươi thì lấy đâu ra tư cách để xem thường người khác?"

"Lên lôi đài đi, hôm nay trong ba chiêu mà ta không đánh chết ngươi, Ngô Lam ta sẽ lập tức nghỉ học!"

". . ."

Toàn trường đều nín lặng.

Ngô Lam quả nhiên kiêu ngạo vô cùng!

Nàng đích xác là đang cực kỳ tức giận, bởi vì kỳ sát hạch ở Nam Nguyên trước đó. . . Có cả nàng tham dự.

Những người này cứ một mực nói xấu Tô Vũ, dưới cái nhìn của nàng, kỳ thật cũng là đang nói chính mình.

Phế vật như Hồ Tông Kỳ thì có tư cách gì xem thường nàng?

Nàng chính là tối thượng đẳng, còn gã chỉ là thượng trung, gã không xứng!

Hồ Tông Kỳ thẹn quá hóa giận, sắc mặt đỏ bùng, bên cạnh có một người nhẹ nhàng kéo ống tay áo của gã, Hồ Tông Kỳ lúc này mới tỉnh táo lại, cắn răng nói: "Ngô Lam, ta cũng không có nói ngươi. . ."

"Phế vật, dám nói không dám nhận?" Ngô Lam quát: "Ngươi chính là tên tiểu nhân âm hiểm, chỉ dám ở sau lưng người ta châm ngòi thổi gió! Ai nói Văn Minh Chí bị hỏng?”

Ngô Lam liếc mắt nhìn khắp tứ phía, hừ lạnh nói: "Không phục thì cứ việc tới tìm ta! Ta đều tiếp nhận! Một đám rác rưởi, chính mình kiểm tra không đến tối thượng đẳng thì thôi, cả ngày chỉ biết tìm cớ biện minh cho sự bất lực của mình, bôi nhọ người khác."

Nói xong, nàng chợt nhìn về phía một người, khinh thường quát: "Nhìn cái gì? Có nhìn nữa thì ngươi cũng chỉ là phế vật, đừng cho là ta không nghe thấy, lần sau còn dám ở trước mặt ta phát ngôn bừa bãi, ta liền phế bỏ ngươi!"

". . ."

Hung hăng càn quấy đến cực điểm.

Sắc mặt của học viên bị nàng mắng kia cực kỳ khó coi.

Ngô Lam quá phách lối!

Mọi người cũng chưa nói gì nàng, thậm chí mỗi khi nhắc tới sự tình Văn Minh Chí ở Nam Nguyên hỏng, cả đám đều giống nhau, trực tiếp ăn ý làm lơ Ngô Lam……

Khụ khụ, không nghĩ tới, loại làm lơ này càng khiến cho người ta khó chịu!

Các ngươi tốt xấu gì cứ nói thẳng ra đi, ngày ngày khinh bỉ Tô Vũ, nhưng lúc đó ta cũng khảo hạch chung với hắn, thế thì có khác gì càng ngươi cũng đang khinh thường ta. Vả lại khi ấy ta kiểm tra còn không cao bằng Tô Vũ kia kìa.

Đúng là khinh người quá đáng!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch