Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 293: Người Được Lợi Cuối Cùng Là Ai?

Chương 293: Người Được Lợi Cuối Cùng Là Ai?


Nơi xa, Vạn Minh Trạch một mặt mờ mịt, có chút vô tội nhìn thoáng qua Hạ Thiền bên cạnh, dở khóc dở cười nói: "Không có quan hệ gì với ta, ta cũng không biết là chuyện gì hết, Hạ Thiền, ngươi đừng có hiểu lầm."

Hạ Thiền bình tĩnh đáp: "Không có việc gì, do hắn tự tìm thôi! Trước khi đến ông nội đã dặn chúng ta vào phủ không nên quá rêu rao, nhất là những chuyện dính đến điểm công huân, không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm chúng ta, thế mà hắn còn làm những việc này, bị bắt thì cũng đáng đời!"

Bên kia, vị cường giả của quân hộ vệ lớn tiếng nói: "Hạ Hổ Vưu cố tình vi phạm, tụ tập quần chúng đánh cược, tịch thu hết thảy điểm phi pháp đoạt được! Hết thảy tiền đặt cược sung công quỹ, có ai có ý kiến gì không?"

Các học viên đồng loạt im miệng.

Người thua tiền đặt cược thì thầm cười trên nỗi đau của người khác, thắng thì cũng không dám lên tiếng.

Không ai quản thì coi như xong, có người quản. . . thôi được rồi, đừng hy vọng đòi trở về, cùng lắm thì về sau tìm Hạ Hổ Vưu đòi lại vậy!

Bắt cậu ta phải bồi thường!

Hạ Hổ Vưu ủy khuất muốn chết.

Bắt đầu phiên giao dịch cũng không phải chỉ có mỗi cậu, làm sao lại chỉ bắt mỗi cậu không thả, xong đời rồi, lần này cậu thua thiệt lớn rồi!

Mặc dù không có tiền của cậu, nhưng mà chẳng phải còn cần bồi thường sao?

Dù cho không bồi thường những người thắng thì tiền vốn đặt cược của những người thắng kia vẫn phải trả lại!

Không bồi thường tiền thì Hạ Hổ Vưu về sau còn có thể làm ăn trong học phủ được mới là lạ.

Mọi người còn dám giao dịch với cậu nữa chắc?

Làm một thương nhân thành thật đáng tin, muốn làm ăn lớn thì không bồi thường tiền là không thể nào.

Hạ Hổ Vưu phiền muộn thì phiền muộn, được cái đầu óc cậu ta vẫn linh hoạt vô cùng, cậu hô lớn: "Những người thắng cũng sẽ không mất tiền vốn, chờ Hạ Hổ Vưu ta được thả ra sẽ bồi thường các ngươi! Tiền mà thôi, điểm công huân mà thôi, chúng ta buôn bán coi trọng nhất là chữ tín!"

"Dù có phải bán chính ta đi, cắt thịt cắt da thì cũng phải bồi thường cho các ngươi!"

"Mọi người nhớ kỹ, ta tên là Hạ Hổ Vưu, người của Hạ gia, làm ăn có uy tín nhất!"

"Mua bán gì cũng nhận, giao dịch nào cũng làm. . ."

". . ."

Vài vị quân hộ vệ cạn lời!

Được lắm tiểu tử ngươi lá gan thật lớn, ngay trước mặt chúng ta thế mà còn dám quảng cáo buôn bán, tin hay không về sau ngày ngày quét ngươi?

"Ha ha, Hạ lão bản thật trượng nghĩa!"

"Nói hay lắm!"

". . ."

Giờ khắc này, những người thắng đều dồn dập hát vang bài hát ca tụng.

Được lắm!

Cái tên này thế mà vẫn muốn bồi thường, đủ trượng nghĩa.

"Tốt lắm, Hạ lão bản, chúng ta coi trọng ngươi, chờ ngươi ra rồi về sau có mối nào cần sẽ tìm ngươi!"

". . ."

Không ít người mở miệng cười, hôm nay bị quét mà thôi, sợ cái gì.

Cũng không phải chuyện lớn gì hết.

Hạ Hổ Vưu rất nhanh sẽ có thể được thả ra, về sau có giao dịch thì cũng có thể tìm cái tên này.

Hạ gia có nguồn cung cấp rộng, ở Đại Hạ phủ còn làm lũng đoạn mua bán, có nhiều thứ bọn hắn còn không có đường thu vào tay đây.

Hạ Hổ Vưu vừa bị quân hộ vệ áp tải đi về nơi xa lại còn vừa quay đầu hô: "Mọi người nhớ số truyền tin của ta. . ."

Báo ra dãy số, Hạ Hổ Vưu lại lớn tiếng nói: "Hôm nay huynh đệ tố cáo ta nhớ đi lĩnh thưởng, tổng cộng đặt cược được một vạn hai ngàn điểm, một phần trăm vậy cũng có được 120 điểm công huân! Nếu không ai báo cáo. . . thì chính là vì có ai đó để mắt tới ta. Mọi người cứ tùy tiện tìm người đi lĩnh thưởng, nếu bên trên không công nhận thì ngươi liền hỏi bọn họ xem là ai tố cáo, hoặc là do vị đại lão nào tự mình ra mặt báo cáo? Ta cũng muốn nhìn thử xem là ai vô sỉ không biết xấu hổ như vậy!"

"120 điểm công huân đó các huynh đệ, đừng tiện nghi cho người khác!"

". . ."

Lời còn chưa dứt, Vạn Minh Trạch, Hạ Thiền, Hồ Thu Sinh. . . mấy vị yêu nghiệt ở phía trước đều phóng đi rất nhanh!

Đâu chỉ bọn họ, một vị cường giả Đằng Không cảnh đều soạt một thoáng bay lên không.

Tiểu mập mạp này quá xấu xa!

Đi tố cáo a!

Nếu phía trên không công nhận, vậy chúng ta cũng muốn biết là do người nào đã báo cáo?

Báo cáo thì sẽ có thưởng mà!

Dù muốn giữ bí mật cho người tố cáo thì ngươi cũng phải cho chúng ta tin tức một cách đại khái chứ, nếu là giả. . . Ha ha, đừng trách chúng ta cáo trạng các ngươi!

". . ."

Các học viên đều choáng váng, giờ khắc này ngay cả Đằng Không đều phóng đi rồi, ai còn có thể nhanh hơn Đằng Không nữa đây?

120 điểm công huân không thể coi là số lượng nhỏ!

Phía sau, mấy người Giả Danh Chấn đưa mắt nhìn nhau, nửa ngày sau có người buồn cười nói: "Tiểu mập mạp này thật quá giống Hạ mập mạp kia, đến giây phút này còn tìm phiền toái cho chúng ta."

"Lão Trương, chi bằng ngươi đi nhận?"

"Cút, ta gánh không nổi việc

này!"

Vị Các lão được gọi là Lão Trương mắng: "Được rồi, hời cho tiểu tử kia, 120 điểm công huân. . ."

"Đừng nha, tiểu tử kia nhận thì không phải nói cho người khác biết là có vấn đề sao?" Giả Danh Chấn cười ha hả: "Hay là, lén lén lút lút ban thưởng cho. . . Lưu Hồng?"

". . ."

Mấy người nhìn về phía Giả Danh Chấn!

"Tiểu tử Lưu Hồng này suốt ngày nhìn chằm chằm chúng ta, không làm được chuyện tốt gì, cứ ban thưởng cho gã rồi tìm một cơ hội tiết lộ ra ngoài. Hạ Hổ Vưu chẳng mấy chốc sẽ biết tin ngay! Không chỉ cậu ta biết, mà người ở khu chợ đen đều sẽ biết, bọn hắn hận nhất là kẻ nào bép xép tố cáo. . . Ha ha, thuận tiện quét giao dịch chợ đen của Lưu Hồng, khiến cho gã ăn thiệt, lấy được 120 điểm công huân nhưng lại hao tổn một số lớn!"

Giả Danh Chấn cười ha hả: "Bên chỗ chợ đen mọi người đều phải kiêng kị gã, còn phải lo lắng gã trở mặt, chặt đứt mua bán của gã thì không nói, còn có thể khiến chợ đen yên tĩnh một quãng thời gian!"

". . ."

Vài vị Các lão lại một lần nữa nhìn về phía ông!

Ngươi thật đủ hung ác!

Giả Danh Chấn trợn mắt xem thường, cười nhạt nói: "Kỳ thật ban thưởng cho Tô Vũ cũng không tệ, bất quá thôi vậy, Tô Vũ gánh không được áp lực lớn như vậy, đám gia hỏa ở chợ đen sẽ làm hắn không có cách nào tu luyện. Vẫn là quăng nồi cho Lưu Hồng đội đi, gã chịu đựng được, chỉ tổn thất một chút thôi, chợ đen vốn cũng không phải con đường chính quy gì. . ."

Nói xong lời này, Giả Danh Chấn lại cười lớn nói tiếp: "12.000 điểm, chúng ta chia một người 2000 điểm, không có vấn đề gì chứ?"

Bọn họ tổng cộng có 5 người, còn lại thì đều cho học phủ.

Ông vừa nói xong, bên tai lại có người thản nhiên truyền âm tới: "Các vị đều là học viên, muốn nhiều công huân như thế có ích lợi gì? Báo cáo có công thì cũng chỉ là 120 điểm công huân thôi, chút điểm công huân này để chỗ ta là hữu dụng, không cần phải chia cho các vị!"

Giả Danh Chấn biến sắc, nhịn không được thấp giọng mắng: "Họ Vạn, ngươi thật độc ác!"

"Khiêm tốn một chút. . ." Giọng nói của Vạn Thiên Thánh cứ quanh quẩn bên tai họ, "Ta để cho các ngươi giả làm tân sinh không phải để cho các ngươi chơi đùa, chèn ép thiên tài cũng không phải là mục đích chủ yếu, tìm ra tung tích của Vạn Tộc giáo mới là then chốt, các ngươi đừng thất bại!"

"5 vị Các lão, đừng vì ham chơi mà lỡ mất cơ hội!"

"Dùng thân phận học viên tiếp xúc thêm nhiều người, bước vào một số nơi sẽ càng đơn giản hơn! Mấy người các ngươi cũng đừng suốt ngày tụ tập một chỗ, ai không biết còn tưởng là đám các ngươi quen biết đã bao nhiêu năm đấy!"

Sắc mặt Giả Danh Chấn biến hóa: "Ngươi không nói sớm! Ta còn thực sự coi là đang chơi đùa mà thôi, Vạn Tộc giáo. . . Có phải ở học phủ phát sinh tình huống gì không?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch