Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 416: Mạnh Mẽ Liều Mạng

Chương 416: Mạnh Mẽ Liều Mạng


Bên ngoài.

Trịnh Hoành phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Tô Vũ ảm đạm, mồ hôi rơi như mưa.

Người vây xem kinh ngạc không thôi.

Lúc bấy giờ, màu vàng kim và màu xanh trên quả cầu không ngừng quay cuồng, rõ ràng hai người bên trong đang kịch liệt giao thủ.

Tất cả xảy ra cực nhanh!

"Trịnh Hoành kém hơn ư?"

Không ít người vô cùng kinh ngạc!

Ban nãy màu vàng kim vừa mới chiếm một chút thượng phong trong nháy mắt, xâm chiếm một chút địa phương vốn thuộc về màu xanh.

Đám người bất ngờ!

Thế mà Tô Vũ có thể áp chế Trịnh Hoành, Trịnh Hoành phun máu, vẻ mặt Tô Vũ ảm đạm, rõ ràng hai người vừa mới tiến hành một lần giao thủ kịch liệt.

Không ít người thót tim.

Vốn cho rằng Tô Vũ chắc chắn sẽ thua, không ngờ còn có thể lật ngược thế cờ như vậy.

Không chỉ các học viên, lần này những nghiên cứu viên kia cũng cảm thấy hứng thú, dồn sự chú ý về hướng quả cầu, rồi lại nhìn Trịnh Hoành một chút, có người thấp giọng nói: "Thần văn bị thương, lực phá hoại của Tô Vũ thật mạnh, hai người kỳ phùng địch thủ!"

"Không vội, độ chứa đầy ý chí lực của Trịnh Hoành tiếp cận 90%, lực phá hoại mạnh hơn, có thể kiên trì lâu hơn. . ."

Người đó vừa dứt lời, trên quả cầu, màu vàng kim cấp tốc quay cuồng, không ngừng xâm chiếm địa bàn màu xanh khiến nghiên cứu viên vừa mở miệng phải ngừng lời đang nói, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Mạnh mẽ liều mạng như thế ư?

Trịnh Hoành không ngừng thổ huyết, khóe miệng Tô Vũ cũng rướm máu, sắc mặt tái nhợt dọa người.

Rõ ràng hai người đang kịch liệt giao chiến, dẫn đến hai bên đều thụ thương không nhẹ, tiêu hao rất lớn.

Xảy ra chuyện gì vậy?

. . .

Trong Bí văn cảnh.

Tô Vũ cầm cự đao màu đen trong tay, chắn ngang thiên địa, trảm núi chém lửa.

Gió lốc gào thét, liệt hỏa sôi trào!

Trên thân Tô Vũ dường như đang cháy hừng hực ngọn lửa màu đen, đó không phải lửa thường, mà là chữ “Sát” tăng phúc sát ý!

Sát khí ngút trời không ngừng đánh thẳng vào Trịnh Hoành bên kia.

Vẻ mặt Trịnh Hoành khó coi, Tô Vũ vận dụng thần văn chiến kỹ, thần văn chiến kỹ còn không bổ sung đầy, lực sát thương không tính là quá mạnh, nhưng đó chỉ là lý thuyết mà thôi, giờ phút này thần văn của Tô Vũ thông qua chiến kỹ dung hợp, mấy thần văn hợp lực khiến Tô Vũ mạnh hơn.

"4 thần văn. . . Hai nhị giai!"

"Đáng chết!"

Trịnh Hoành thầm mắng một tiếng!

Chẳng lẽ cái tên kia không phác họa nhiều thần văn, chuyên môn uẩn dưỡng thần văn ư. . . nhưng vậy thì cũng quá nhanh, đã hai cái nhị giai rồi!

Sát khí kia chấn động ý chí lực, không ngừng tiêu diệt ý chí lực của cậu.

Huyễn cảnh không ngừng quấy nhiễu phán đoán.

Cậu đã nhìn ra hai thần văn, một viên chữ “Máu”, một viên chữ “Sát”, đều là thần văn nhân tộc.

Không ngờ tên này lại bồi dưỡng thần văn nhân tộc thành nhị giai.

Trịnh Hoành cắn răng, ngay sau đó gió lốc tan biến, hỏa diễm tàn lụi, cự sơn biến mất.

Ba thần văn hiện lên trước người cậu.

Trịnh Hoành khẽ cắn răng, trong nháy mắt ba thần văn dung hợp lại cùng nhau, tạo thành một cây trường thương!

Ầm!

Cậu ta trực tiếp cầm thương tấn công Tô Vũ, cậu đâm ra một thương, thần văn chữ “Phong” gia tốc, thần văn chữ “Sơn” tăng lực, thần văn chữ “Hỏa” bùng cháy!

Tô Vũ chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đang lao về phía mình, tốc độ cực nhanh!

Dung hợp! Không ngờ Trịnh Hoành cũng dung hợp thần văn!

Tô Vũ quát lên một tiếng lớn, cho dù rống không ra tiếng cũng muốn hét lên, trường đao chém xuống, Lôi Nguyên đao!

Chém!

Oanh!

Thân thể hư ảo của hai người đều rung động kịch liệt, thân thể Tô Vũ không ngừng sụp đổ, Trịnh Hoành cũng thế.

. . .

Bên ngoài.

Hai người đều run rẩy, miệng Tô Vũ đầy máu tươi, chau mày.

Ý chí lực của Trịnh Hoành rung chuyển, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Vài vị nghiên cứu viên đã đi tới, có người quát khẽ: "Cho hai tiểu tử kia kết thúc đi, thần văn đều sắp hỏng mất rồi!"

Giờ phút này, hai loại màu sắc không ngừng quay cuồng.

Người nào cũng không chiếm ưu thế.

Lưu Hồng nhíu mày, bên kia Ngô Kỳ bình tĩnh phản bác: "Vì sao kết thúc? Là thiên tài thì đều có sự kiêu ngạo của chính mình! Có thể bại, chỉ cần bại không oan là được, còn bị thương, có ai chưa từng bị thương chứ?"

Nàng là thiên tài, nàng có tư cách nói lời này.

Nếu thật sự kết thúc trận chiến, hai gia hỏa bên trong phải tự mình lui ra ngoài.

Giờ phút này, mấy người Hạ Thiền đều đi tới, sắc mặt ngưng trọng.

Trịnh Hoành không yếu!

Trong 8 người bọn họ, Trịnh Hoành tuyệt đối không phải người yếu nhất, kết quả hiện tại lại đấu lực lượng ngang nhau với Tô Vũ, thậm chí mơ hồ rơi xuống hạ phong!

Đúng vậy, bọn họ có thể nhìn ra màu vàng kim rất vững chắc!

Thế nhưng màu xanh đã có chút suy yếu.

Tô Vũ tựa như động cơ vĩnh cửu, ý chí lực kéo dài không dứt, không ngừng tràn vào quả cầu, mà Trịnh Hoành lại có chút đứt quãng.

Đúng lúc đó, nghiên cứu viên Lăng Vân cảnh của đúc binh học viện bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tô Vũ biết lão sư của ta sao?"

Lưu Hồng nhìn về phía người đó, cười nhạt nói: "Hắn phụ tu đúc binh, là đệ tử phụ tu của Triệu lão!"

Vị Lăng Vân này bộ dáng trung niên, nghe lời ấy thì hơi kinh ngạc.

Phụ tu. . . Kỳ thật y không quá quan tâm.

Gần đây y rất bận, hôm nay có thời gian mới mang đội đến nhìn một chút, nghe lời này, rồi nhìn Tô Vũ vẻ mặt trắng bệch thế nhưng ý chí lực vẫn kéo dài không dứt, bỗng nhiên y mở miệng nói: "Tô Vũ thắng rồi, nếu Trịnh Hoành dây dưa tiếp sẽ chỉ làm chính mình trọng thương, tự các ngươi nhìn rồi xử lý đi!"

Lời vừa dứt, không ít người nhìn về phía y.

Học viên cũng kinh ngạc vô cùng, Tô Vũ sẽ thắng ư?

Nhưng còn chưa phân thắng bại cơ mà?

Hiện giờ cũng không nhìn ra đến cùng là ai thắng!

Người trung niên kia không nói nhưng trong lòng thì kinh ngạc vô cùng, tự hỏi Tô Vũ đây là đã tu luyện Khoách Thần quyết sao?

Lão sư đã truyền thừa Khoách Thần quyết ư?

Phải biết rằng, ngay cả y cũng không được truyền thừa chân chính!

"Lão sư sẽ qua loa truyền thừa như vậy? Chẳng lẽ còn chưa truyền thừa, thế nhưng đã giúp hắn khuếch trương thần. . ."

"Cái tên này, độ chứa đầy ý chí lực còn chưa tới 60% lại nhẫn nại hơn cả Trịnh Hoành tiếp cận 90% độ chứa đầy, rốt cuộc hắn đã bị đập bao nhiêu cái?"

Ý chí lực tối thiểu tương đương 1.5 lần đối phương!

Biển ý chí lớn hơn Trịnh Hoành tối thiểu một phần ba trở lên!

Nếu như được khuếch trương thần, chắc đã bị lão sư đánh rất nhiều rồi!

Trung niên thầm nghĩ, không nói gì nữa.

Những người khác không tùy tiện kết thúc cuộc tranh tài, chỉ yên lặng nhìn xem, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, nỗi lòng chập trùng.

Tô Vũ. . . Thế mà có thể thắng Trịnh Hoành?

Hai người giao thủ đã gần ba phút. Đều là toàn lực ứng phó!

Màu vàng kim và màu xanh sôi trào, quả cầu không ngừng biến ảo màu sắc.

Trịnh Hoành đã cảm thấy hơi vô lực, Tô Vũ cũng vậy, nếu còn tiếp tục nữa. . . vậy thì là quái thai à?

Một vài người nghe lời ban nãy đều nhìn về phía nghiên cứu viên đúc binh học viện, chẳng lẽ là công pháp do Triệu Lập truyền thụ?

. . .

Trong Bí văn cảnh.

Thân thể Trịnh Hoành và Tô Vũ đều đã tàn phá không thể tả!

Hai người không ai muốn nhận thua!

Chiến ý của Tô Vũ càng ngày càng mạnh, sát khí càng ngày càng đậm, thần văn "Chiến" và "Sát" đều là thần văn thăng hoa trong chiến đấu, càng đánh càng hưng phấn.

Trong Bí cảnh, sát khí hừng hực! Chiến ý sôi trào!

Còn Trịnh Hoành thì lại có vẻ suy yếu, Trịnh Hoành nhìn thoáng qua Tô Vũ, cau mày.

Khả năng kéo dài ý chí lực của Tô Vũ thì coi như bỏ qua, mấu chốt là lực phá hoại cũng không yếu.

Đây hoàn toàn không phải 50% độ chứa đầy có khả năng thể hiện, chỉ sợ lực phá hoại đã tiếp cận 70% độ chứa đầy ý chí lực, thậm chí còn mạnh hơn.

Lại thêm thần văn chiến kỹ, thế mà không yếu hơn cậu ta bao nhiêu.

"《 Khoách Thần quyết 》 sao?"

Trịnh Hoành nghĩ đến vấn đề này!

Gia gia từng nói cho cậu ta biết, muốn mình mạnh hơn, am hiểu triền đấu, tốt nhất là học được《 Khoách Thần quyết 》, đáng tiếc Triệu Lập không ngoại truyền, cậu ta có muốn cũng không có cơ hội học được.

Giờ xem ra Tô Vũ đã học được rồi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch