Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Âm Phủ Thần Thám

Chương 20: Điện thoại di động

Chương 20: Điện thoại di động




Tôi tự hỏi tại sao tiểu tử Vương Đại Lý này lại không biết giữ mồm giữ miệng như vậy, ban nãy hắn đã hứa trước mặt Hoàng Tiểu Đào là sẽ giữ bí mật, sao giờ lại nói toẹt ra cho Lão Yêu biết?

Tôi bèn cau mày giải thích: "Cái gì mà giết người hàng loạt, ngươi đừng nghe Đại Lý nói bừa, chỉ là một án mạng bình thường thôi."

Lão Yêu cười gian xảo: "Im đi, định giữ bí mật với ta? Ngươi làm gì còn bí mật trước mắt ta nữa, hé hé."

"Ngươi có thể đừng đề cập đến nó nữa được không. Đúng rồi, ngươi có thể xóa những bức ảnh đó đi được không, đừng làm ảnh hưởng tới hình tượng của ta." Tôi nói.

"Không được đâu, ảnh đẹp như vậy, ta phải dùng làm hình nền điện thoại. Tiểu Tống Tống, từ khi sinh ra mông ngươi đã trắng như vậy sao?" Lão Yêu nháy mắt.

Tôi lập tức thấy trong cổ họng nghẹn đắng, chỉ suýt chút nữa là phun ra một ngụm máu. Tên Lão Yêu này bốn năm đại học không hề có bạn gái, có vẻ hắn hoàn toàn không quan tâm tới nữ giới, mà lại hay làm nũng với con trai, đặc biệt là những sinh viên đẹp trai.

Xu hướng tình dục là vấn đề thuộc về cá nhân, tôi không kỳ thị nó. Nhưng vấn đề là tôi không phải gay; cứ nghĩ tới có một tên đàn ông suốt ngày thèm muốn mình, tôi không khỏi nổi da gà.

Lúc này Vương Đại Lý nhắc nhở: "Thiếu gia, Sona của ngươi bị Talon giết rồi"

"Mẹ nó, ngươi mau ngồi chơi nốt ván đó cho ta đi." Lão Yêu hét lên.

Vương Đại Lý cay đắng liếc tôi một cái, đành phải ngồi xuống chơi giùm cho Lão Yêu.

Lão Yêu đưa tay lên gãi, gàu trên đầu rơi xuống như tuyết, tôi vội lùi lại một bước. Hắn nói: "Được rồi, đừng làm mất thời gian nữa, nói cho ta biết ngươi cần giúp chuyện gì?"

"Đại Lý đã nói với ngươi chưa? Mở giúp ta cái khóa điện thoại." Tôi đáp.

"Chuyện nhỏ." Lão Yêu với tay cầm cái điện thoại trên bàn máy tính lên, liếc mắt một cái nói: "Không có gì khó, chỉ cần chạy lại phần mềm."

"Không, ta cần dữ liệu bên trong, bởi vậy mới tới đây nhờ ngươi." Tôi hít một hơi thật sâu.

"Điện thoại này ở đâu ra?" Lão Yêu lật lật cái điện thoại, hỏi.

"Từ âm phủ." Tôi đáp.

"Từ âm phủ tới?" Lão Yêu hét lên, điện thoại rơi vụt khỏi tay hắn, nhưng rất may hắn kịp phản xạ, dùng chân đỡ được. Mặt Lão Yêu hiện lên một tia giễu cợt: "Sợ quá, ta nghịch với ngươi."

Con mẹ nó, làm tôi sợ đến toát mồ hôi hột, nghiêm mặt bảo hắn: "Ngươi đừng gây chuyện nữa được không? Cái điện thoại này còn phải đưa cho cảnh sát làm bằng chứng đấy."

"Được rồi, ta sẽ giúp ngươi mở nó."

Lão Yêu lôi trong tủ ra một cái laptop, cắm cáp usb kết nối điện thoại, sau đó hắn mở vài cái phần mềm trên máy tính, thao tác thoăn thoắt, một lúc sau đã mở khóa thành công.

Lão Yêu lướt qua các tệp tin trong điện thoại và nói: "Có nhiều thứ quá, ngươi có xem hết được không?"

"Ngươi khỏi lo chuyện đó, cứ kiểm tra xem có tệp tin nào bị xóa trên đó không, có thì khôi phục lại cho ta." Tôi nói.

"Hay đấy." Lão Yêu mở một phần mềm khác, châm một điếu thuốc. Khi điếu thuốc gần tàn, hồ sơ trong máy cũng được khôi phục. Hắn liếc nhìn màn hình laptop, nói: "Có bốn mươi tệp bị xóa, giờ ngươi có thể tự mình xem xét." Sau đó đứng dậy, nhường ghế cho tôi.

Tôi thấy có một vài bức ảnh phụ nữ khỏa thân, đã xóa bỏ, nhưng phần còn lại thực sự có giá trị. Đó là một tài liệu với hàng loạt các con số và chữ cáu, giống như một đơn hàng mua sắm trực tuyến.

"Lão Yêu, ngươi kiểm tra giúp ta đơn hàng này, xem đã mua những gì?" Tôi chỉ vào tệp tài liệu, nói.

"Đứng lên."

Lão Yêu chỉ mất 5 phút đã có thể tìm ra thông tin của đơn hàng mua sắm trự tuyến này. Người mua hàng là Đặng Siêu, những thứ hắn mua là men vi sinh probiotics, mặt nạ dưỡng da, máy làm đá khô, dây đàn piano và dao cạo.

Tôi không khỏi cảm thấy hào hứng, hóa đơn này chính là bằng chứng tố cáo Đặng Siêu.

Lúc này, Vương Đại Lý đi tới hỏi: "Viên probiotics này dùng để làm gì?"

Lão Yêu ngước lên nhìn hắn: "Ngươi chơi xong ván rồi à?"

"Không, Sona của ngươi lại vừa bị Talon cho lên bảng đếm số." Vương Đại Lý trả lời.

"Con mẹ nó, sao ngươi lại chơi kém như vậy? Để ta." Lão Yêu lao tới bàn máy tính. Tôi nói với Đại Lý: "Thứ này được hung thủ dùng để làm tăng tốc độ phân hủy của đầu xác chết."

Vương Đại Lý ngẩn người nhìn tôi: "Thứ này có tác dụng như vậy ư?"

Tôi giải thích cho hắn: "Men vi sinh ký sinh trong ruột để làm gì?"

"Phân hủy thành phần thức ăn." Đại Lý nói.

"Chó mèo ăn gì?" Tôi hỏi tiếp.

"Thức ăn cho mèo, thức ăn cho chó...thịt. À, ta hiểu rồi." Vương Đại Lý gật đầu lia lịa.

Men vi sinh trong đường ruột gọi là men vi sinh, vì chúng có quan hệ cộng sinh với các sinh vật. Nhưng thực chất men vi sinh là một loại vi khuẩn trong tự nhiên. Lý do tai sao sau khi chết, thi thể bị thối rữa, chính một phần là di men vi sinh ăn các mô trên cơ thể, thải ra chất thải có mùi.

Tôi thực sự ngưỡng mộ sự thông minh của Đặng Siêu, hắn có thể nghĩ ra một mẹo nhỏ như vậy. Loại men vi sinh cực mạnh dùng cho chó mèo được biến thành độc dược bôi lên cái đầu, chỉ trong một đêm khiến nó thối rữa nghiêm trọng đến mức cảnh sát không thể phân biệt ra.

Trong hóa đơn này có một manh mối quan trọng khác, đó là dây đàn. Lúc trước, tôi không hiểu làm dây đàn bay quanh nhà bằng cách nào, bây gờ có vẻ tôi đã nắm được.

"A ha ha, ta thắng rồi." Lão Yêu cuối cùng cũng kết thúc ván đấu, quay qua hỏi: "Thế nào rồi tiểu Tống Tống, có kết quả gì không?"

"Đúng rồi, ngươi có biết sử dụng photoshop không?" Tôi hỏi hắn.

"Sử dụng photoshop?" Lão Yêu mỉm cười: "Ta từng bán vé cho buổi hòa nhạc của Jaychou. Ngươi nghĩ ta có biết sử dụng không? Đây vẫn là một kỳ tích thời trung học của ta."

"Chà, không tệ." Nói xong, tôi lôi cái túi đen mà nam sinh giọng oang oang đưa cho tôi ra, đưa cho hắn: "Vậy thì giúp ta hai ân huệ nữa, hãy giúp ta viết một bức thư có nét chữ như trong tập giấy này sao cho giống như thật. Nội dung bức thư ta sẽ đọc cho ngươi sau."

"Hai ân huệ cơ mà, vậy còn việc thứ hai?" Lão Yêu hỏi.

"Giúp ta, quảng bá vụ giết người sáng nay lên các diễn đàn lớn liên quan tới trường học, các quán bar, và các nhóm wechat. Điểm mấu chốt là đề cập tới ta đã hỗ trợ cảnh sát điều tra rất tài tình. Tóm lại, làm sao trong hôm nay ta phải nổi tiếng trên mạng." Tôi nói.

Lão Yêu tủm tỉm cười: "Không ổn đâu, tính cách của ngươi quá nhàm chán, chỉ dựa vào ngoại hình đẹp trai mà đòi đu theo đường dây điện sao?"

"Bớt nói nhảm, ngươi có giúp được ta không?" Tôi nói.

"Chuyện nhỏ." Lão Yêu phả một hơi khói thuốc.

Vương Đại Lý nói: "Này, việc này không được. Chẳng phải Tiểu Đào tỷ tỷ đã nói là không được phép tiết lộ tình tiết vụ án sao?"

"Không sao, ta chỉ tiết lộ một phần nhỏ, sẽ không ảnh hưởng gì đâu. Với lại đây là việc có thể giúp giải quyết vụ án, cô ấy sẽ cân nhắc." Tôi giải thích.

Lão Yêu nói: "Tiểu Tống Tống, chẳng mấy khi ngươi đến tìm ta, vừa đến đã nhờ ta giúp ngươi ba việc lớn, ngươi tính trả ơn ta thế nào đây?"

Tôi ái ngại: "Hừ, miễn là đừng động chạm tới người ta, ngươi muốn gì cũng đượcm hay ta mời ngươi đi ăn cơm, thế nào?"

"Ăn uống chẳng có thú vị gì." Lão Yêu lắc đầu quầy quậy.

"Vậy ta trả tiền cho ngươi, coi như là kinh phí." Tôi thật sự hết cách.

"Bao nhiêu?" Mắt Lão Yêu sáng lên.

"Ba ngàn tệ thì sao?" Tôi ngập ngừng hỏi.

Lão Yêu đột nhiên híp mắt cười lớn: "Được được, ta cũng đang muốn mua mốt cái card đồ họa mới."

Vương Đại Lý nói: "Ngươi thật hào phóng, chẳng nghèo rớt như ta. Khi đi ăn, ta luôn luôn tiết kiệm, chẳng bao giờ gọi tới món thứ hai."

"Mẹ, ngươi có biết tiền sinh hoạt một tháng của ta được bao nhiêu không?" Tôi dở khóc dở cười.

Dù nhà tôi khá giả, nhưng không biết cô tôi đọc được ở đâu một bài báo nói rằng trai nghèo thì sẽ dễ tán gái giàu, bởi thế tôi chỉ được một ngàn rưỡi tiền sinh hoạt một tháng, cuộc sống vô cùng căng thẳng.

Nghĩ tới việc sau khi phải thanh toán tiền công cho Lão Yêu, tôi không biết phải lấy lý do gì để xin thêm tiền đây.

Lão Yêu đang hăng say ngồi trước máy tính, nói: "Không có tiền cũng được, ngươi có thể đổi bằng thứ khác. Ví dụ như cho ta chụp mấy tấm hình mát mẻ, mấy tấm hình cũ ta nhìn đã mòn mắt rồi."

Tôi toàn thân đổ mồ hôi lạnh: "Ngươi thực sự là gay à?"

"Không có, ngươi hiểu lầm ta rồi, ta chỉ lo cho ngươi không có tiền ăn thôi." Hắn quay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt dâm đãng.

Tôi cảm thấy hắn đang muốn sàm sỡ mình. Đúng lúc này Vương Đại Lý mở miệng: "Ừ, hai người cứ ở lại bàn bạc đi, ta về trước."

Tôi trừng mắt lườm hắn, đây chẳng phải là gặp hoạn nạn bỏ đồng đội sao. Tôi lập tức túm lấy Vương Đại Lý: "Đừng đi, ở lại với ta!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch