Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Âm Phủ Thần Thám

Chương 21: Lời nguyền đàn dương cầm

Chương 21: Lời nguyền đàn dương cầm




Một mạch tới 12 giờ trưa, chuyện tôi nhờ cậy Lão Yêu coi như mới được giải quyết. Lúc tôi và Vương Đại Lý ra khỏi phòng Lão Yêu, toàn thân mệt lả, tôi thà đi khám nghiệm một tử thi đã thối rữa hai tháng còn hơn phải chịu đựng loại ngôn ngữ của Lão Yêu này, cộng thêm việc cơ thể bị gã bỉ ổi động chạm.

Đúng lúc này, Hoàng Tiểu Đào gọi điện thoại tới, mời chúng tôi ra ngoài ăn cơm.

Tôi và Vương Đại Lý đi ra cổng trường, đã thấy Hoàng Tiểu Đào đứng tựa vào một chiếc BMW đen bóng, việc này thu hút vô số ánh nhìn của các sinh viên trong trường. Có lẽ do nàng đã quen với việc bị người khác nhìn ngó, nên chẳng hề để tâm.

Vương Đại Lý khoa trương nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, đây là xe riêng của tỷ à?"

"Đúng vậy, chờ sau này có cơ hội, tôi sẽ dẫn hai người ra ngoài đi dạo. Đi thôi, bên ngoài trường có món gì ngon, tỷ mời các người."

Chúng tôi tìm một tiệm cá nướng, gọi một bàn đồ ăn và thức uống. Bận rộn từ sáng tới giờ, bụng tôi sớm đã đói meo, cho nên chẳng hề khách khí, ăn như hổ vồ.

Tiểu Đào uống một hộp sữa tươi, vừa nhìn chúng tôi ăn vừa cười. Tôi ngại ngùng hỏi: "Có phải cô thấy hai chúng tôi ăn khó coi lắm không?"

"Không hề, nhìn hai người ăn ngon như vậy tôi thấy có chút ghen tị. Thường ngày cảnh sát chúng tôi sinh hoạt chẳng có giờ giấc, áp lực công việc lại lớn, hay bị mất ngủ, mà ăn thì chẳng ngon miệng." Hoàng Tiểu Đào nói.

Vương Đại Lý hỏi: "Tiểu Đào tỷ tỷ, làm cảnh sát vất vả như vậy, sao tỷ lại làm nghề này? Nhìn tỷ gia thế cũng không tệ, chắc không phải vì mấy đồng tiền lương chứ?"

"Đồng lương cảnh sát thì có được bao nhiêu, chủ yếu là tôi thích. Làm cảnh sát là ước mơ từ nhỏ của tôi. Thực ra trước giờ tính cách của tôi rất hướng nội, từ khi khoác bộ cảnh phục này lên mới trở nên tự tin hơn." Hoàng Tiểu Đào giải thích.

"Thật sự không ngờ đấy." Tôi nói.

"Công việc sẽ giúp con người thay đổi." Tiểu Đào cười cười: "Thôi, không nói chuyện này nữa. Tôi vừa tới bệnh viện chỉnh hình kia một chuyến, quả nhiên anh đoán đúng, Đặng Siêu đã từng tới đó phẫu thuật."

"Có phải chỉnh hình bàn tay không?" Tôi hỏi.

"Chính xác!" Hoàng Tiểu Đào gật đầu.

"Cái gì, cái gì thế, tôi không theo kịp cuộc nói chuyện của hai người." Vương Đại Lý mặt ngu ra, hỏi.

Tôi bèn nói lại những gì điều tra được một lượt cho hắn nghe. Hai xác chết, trên thi thể xuất hiện dấu tay phụ nữ, là một điều nghi hoặc rất lớn, bây giờ đã có lời giải. Đặng Siêu đã đi phẫu thuật cho bàn tay nhỏ lại; bạn cùng phòng hắn nói thời gian này hắn luôn mang găng tay, chắc hẳn là để không bị phát hiện tay hắn biến dạng.

Vương Đại Lý nói: "Tay đàn ông mà cũng có thể phẫu thuật thành tay phụ nữ ư? Độ lớn nhỏ khác nhau mà?"

"Không nhất định. Đàn ông cũng có người tay nhỏ, phụ nữ có người cũng có bàn tay lớn. Lúc trước xem ảnh chụp, ta thấy tay Đặng Siêu rất lớn, nhưng khung xương thực ra lại không lớn lắm. Việc chỉnh hình bàn tay thực ra chỉ là hút hết mỡ dưới da, cắt một phần thịt đi, tự nhiên tay sẽ nhỏ lại." Tôi giải thích.

Hoàng Tiểu Đào chùa bàn tay trắng nõn ra nói: "Đúng, ngươi xem tay tỷ đây, ngón tay chỉ mảnh hơn tay các ngươi một chút mà thôi, thực ra về chiều dài cũng không thua kém."

Vương Đại Lý thất kinh: "Mẹ ôi, thật vi diệu. Trước giờ tôi chỉ nghe nói là phá bỏ vân tây, chứ chưa bao giờ nghe thấy phẫu thuật bóp nhỏ tay mình lại cả. À mà hắn lấy đâu ra tiền làm việc này nhỉ?"

"Chắc là tiền học bổng, bạn cùng phòng nói học bổng của hắn trị giá gần hai vạn tệ. Khả năng hắn không trả lại cho nhà trường, khoản tiền này thừa sức để hắn đi phẫu thuật." Tôi ngẫm nghĩ, nói.

"Ông trời thật không công bằng, loại cầm thú này mà cũng được lĩnh học bổng, ta lương thiện như vậy, tại sao lại không có?" Vương Đại Lý tức giận, cúi đầu và cơm, làm tôi bật cười, học bổng có phải phát theo tiêu chuẩn lương thiện đâu.

Hoàng Tiểu Đào cắn ống hút, nói: "Nhưng tôi có một nghi vấn, Đặng Siêu đi phẫu thuật cho bàn tay nhỏ lại, như vậy chứng tỏ ngay từ đầu hắn đã muốn hướng sự điều tra của cảnh sát theo hướng ma nữ giết người, với lời nguyền đàn dương cầm. Nhưng ý nghĩ này có phải rất hoang đường không, cảnh sát tuyệt đối sẽ không tin là ma quỷ ra tay."

"Có thể là hắn đơn phương nghĩ như vậy thôi. Dù thông minh đến mấy, nhưng kinh nghiệm trải đời chưa có, hắn đánh giá cảnh sát quá thấp." Tôi nói.

"Không, Dương tử, ngươi sai rồi!" Vương Đại Lý đột nhiên lên tiếng: "Lời nguyền đàn dương cầm là có thật."

"Ta chẳng bao giờ tin mấy thứ vớ vẩn này." Tiểu Đào bĩu môi.

"Là thật đấy." Vương Đại Lý dưa tay quệt miệng: "Ban nãy tôi ở phòng trọ của Lão Yêu, chẳng có gì làm, lên diễn đàn của trường mình tìm hiểu về lời nguyền đàn dương cầm. Rất nhiều người nói đã từng chứng kiến, vào lúc đêm khuya, trong phòng dạy nhạc xuất hiện một ma nữ tóc dài, mặc áo trắng. Hơn nữa còn nghe bản Sonate Ánh Trăng được cất lên, tòa giảng đường kia vô cớ bị phong tỏa mười năm, cũng bởi vì ma quỷ lộng hành."

"Nhắc tới lời nguyền đàn dương cầm này, rốt cuộc năm đó có chuyện gì xảy ra?" Hoàng Tiểu Đào tò mò.

"Để tôi kể cho hai người nghe."

Vương Đại Lý giải thích, mười năm trước, trong trường có một đôi tình nhân. Nam sinh vô cùng đẹp trai, còn là hội trưởng hội sinh viên. Nữ sinh thì xinh xắn, lại là một tay chơi đàn rất giỏi. Trong mắt tất cả mọi người đây là một đôi trai tài gái sắc.

Nhưng người ngoài không hề biết, nữ sinh này cha mẹ ly dị từ nhỏ, tính cách bị khép kín, luôn cảm thấy thiếu an toàn, coi nam sinh này là tất cả. Nhưng nam sinh thường tham gia các hoạt động của hội sinh viên, là người hoạt bát khéo léo, bên cạnh có rất nhiều bạn bè khác giới.

Nữ sinh cảm thấy bất an, lúc nào cũng kiểm soát hắn, phát cáu, nổi giận. Có lần nam sinh không kịp trả lời điện thoại, hoặc nói chuyện với người khác lâu một chút, nữ sinh đã làm ầm lên, nàng còn từng cât cổ tay để uy hiếp.

Thứ tình yêu ngột ngạt như vậy, nam sinh rốt cuộc cảm thấy không chịu đựng nổi, liền viết sẵn một bức thư chia tay, định dứt khoát với nữ sinh kia. Kết quả, bức thư chưa kịp gửi đi đã bị nữ sinh phát hiện, chuyện này đối với nàng mà nói giống như bầu trời sụp xuống.

Bởi vậy, nàng hẹn nam sinh tới phòng dạy nhạc, nói có chuyện quan trọng muốn bàn với hắn, đồng thời chuẩn bị sẵn dao mang theo.

Buổi tối hôm đó, sau khi tới nơi, thấy nữ sinh đang ngồi chơi đàn, vừa đàn vừa khóc, nam sinh lập tức cảm thấy có điều không đúng. Nữ sinh đột ngột đứng lên, chất vấn hắn chuyện chia tay, nam sinh ấp úng thừa nhận.

Nữ sinh khóc to, nói ra sự bất bình của mình. Nam sinh đành kể hết cảm nhận từ trước tới nay của hắn cho nàng nghe.

Chưa kịp nói xong, tâm tình nữ sinh kích động, liền rút dao ra, muốn giết chết nam sinh. Hai người giằng co, nam sinh dù sao cũng có thể lực tốt hơn, đẩy nàng ngã trên đàn dương cầm. Ai ngờ nàng lại đập đầu vào đàn tự vẫn.

Nam sinh vô cùng hoảng sợ đúng không, ngộ sát thì cũng phải ngồi tù, mà một khi ngồi tù sẽ đồng nghĩa với tiền đồ chấm hết.

Hắn không muốn vì chuyện tình cảm quái dị này mà hủy hoại đời mình, hắn cảm thấy thứ tình cảm này chính là nguyền rủa; nữ sinh dù chết đi, cũng vẫn ám theo nguyền rủa hắn.

Bởi vậy hắn càm dao lên, hung hăng chặt nát thi thể, tâm lý giống như được giải tỏa, có lẽ điều này chính gọi là vì yêu sinh hận. Nam sinh tách rời toàn bộ thi thể người yêu, trong quá trình nhét vào đàn dương cầm, đột ngột cây đàn vang lên mấy tiếng, hắn cho rằng đụng phải dây đàn bèn hết sức cẩn thận né tránh. Nhưng mỗi khi hắn nhét một khối thi thể vào, đàn dương cầm lại vang lên mấy tiếng, hơn nữa tiếng vang rất có quy luật, nghe tự hồ rất quen tai, thật giống như bản mà nữ sinh yêu thích nhất, "sonate ánh trăng".

Nam sinh bị hù dòa tới mức gần như gục ngã, thế nhưng ý chí vẫn thắng nỗi sợ, hắn nhét toàn bộ thi thể vào bên trong cây đàn, rửa sạch hết vết máu, sau đó vội vã trốn khỏi hiện trường, lúc này trong phòng học sau lưng chợt vang lên tiếng đàn quỷ dị...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch