Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 36: Mưu tính của thiếu niên

Chương 36: Mưu tính của thiếu niên

Xem Truyện ở truyenfulldich.com

Đối thủ mà Triệu Tiến đối mặt ở vòng đầu tiên rất yếu, vóc dáng gần như hắn, nhưng không có kỹ xảo đánh nhau, chỉ biết vung nắm đấm hét xông lên, Triệu Tiến né sang một bên, một cước đạp thẳng làm đối phương ngã
gục.
Bước vào vòng thứ hai bắt lại thẻ, đối thủ của Triệu Tiến lần này là người quen, lại là tên lùn ở đám của Lưu Dũng, tên lùn này vốn đắc ý vì mình được vào vòng hai, nhưng không ngờ phải đối đầu với Triệu Tiến.
- Ta nhận thua. Tên lùn đó tính toán một lúc, ủ rũ nhận thua.
Khi tới vòng đấu mười sáu người cũng rất đơn giản, đối thủ cường tráng hơn Triệu Tiến một chút, nhưng hai người đứng gần nhau, lại bị một quyền của Triệu Tiến đánh trúng sống mũi, nước mắt nước mũi giàn giụa, bụm mũi nói nhận thua.
Cuộc chiến với mấy đối thủ khác cũng không làm khó Triệu Tiến nhiều, hôm nay Trần Thăng hạ thủ vừa nhanh vừa chuẩn, về cơ bản một lát đã kết thúc cuộc đấu, đối thủ của nó không phải đau đớn nhận thua thì là ngã gục trên đất lồm cồm bò dậy, Thạch Mãn Cường và Cát Hương không đánh đẹp bằng Trần Thăng, nhưng cũng chỉ hai ba hồi là kết thúc đấu võ.
Tôn Đại Lội đánh khó xem nhất, ai đấu với cậu ta đều chiếm được thế thượng phong, quyền đánh cước đá đều đánh trúng được Tôn Đại Lôi, cậu ta lại béo động tác chậm, chịu thiệt rất nhiều. Tuy nhiên chỉ cần kéo gần khoảng cách, Tôn Đại Lôi liền có phần thắng, bị Tôn Đại Lôi đánh được một lúc, thường thắng thua sẽ được phân định ngay.
Khi tiến vào vòng thứ tư đã là vòng tám người mạnh nhất, Triệu Tiến, Trần Thăng, Thạch Mãn Cường, Tôn Đại Lôi, Cát Hương, Lưu Dũng, còn có hai thiếu niên nữa. Hai người đó hôm qua không lọt vào danh sách tám người dẫn đầu, điều này khiến Triệu Tiến rất bất ngờ, vốn tưởng rằng người bước vào vòng tám người mạnh nhất sẽ không có nhiều thay đổi.
Đám thiếu niên ở bãi để hàng tập trung thành một vòng tròn lớn, khu vực đấu võ ở bên trong, trong cái hũ chỉ còn lại tám thẻ gỗ, Trần Hồng cố hết sức ôm cái hũ lắc lư, sau đó đặt xuống, mọi người đều đưa tay ra bốc thẻ.
Đám thiếu niên vây quanh xem mỗi người một bộ dạng, một số vừa đánh thua nên vẻ mặt ảo não, nhìn điểm tâm trên bục đất mà nghiến răng nghiến lợi. Tuy nhiên trên mặt tất cả mọi người đều có nét hưng phấn và chờ mong. Tám người này đều đánh từng vòng một, đối kháng giữa các đối thủ mạnh rất đáng để xem, mọi người đều mong chờ xem hôm nay ai là người lợi hại nhất?
Nói ra cũng thật trùng hợp, lần này Triệu Tiến gặp Lưu Dũng, Trần Thăng gặp Thạch Mãn Cường, hai đôi này đều được coi là oan gia ngõ hẻm.
Cho dù hôm qua thúc phụ Triệu Chấn Hưng nói đánh xong hãy quay về, nhưng Triệu Tiến vẫn muốn quay về luyện võ sớm một chút. Hắn tổ chức cuộc thi đấu võ ở bãi để hàng không phải là để đánh nhau, cũng không



phải để cho Trần Thăng tìm đối thủ đấu võ, mà là muốn kết thêm nhiều bạn, ngưng tụ nhân khí.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Triệu Tiến sẽ không lâm trận bỏ chạy, Trần Thăng bên kia không đợi nổi nữa, yêu cầu đấu trước với Thạch Mãn Cường.
Hai người đấu với nhau, Thạch Mãn Cường tràn đầy tin tưởng nhào lên, Trần Thăng đón nhận. Theo kinh nghiệm ngày hôm qua, hai người giằng co nhau, Thạch Mãn Cường có thể dựa vào sức mạnh để giành chiến thắng, nhưng không ngờ hôm nay đã có thay đổi, khi hai người đấu sức, Trần Thăng né sang một bên, cánh tay khoác lên cánh tay phải của Thạch Mãn Cường, nắm tay phải đập về phía đối phương, một quyền đã đập trúng vào tai.
Thạch Mãn Cường vốn muốn cứng rắn chịu một quyền nữa, nhưng lần này trúng đòn, lập tức đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn, ngã uỵch xuống đất.
Đám người đứng xem yên lặng, vốn tưởng rằng sẽ đánh nhau ngoạn mục, không ngờ một quyền của Trần Thăng đã giành thắng lợi, đám thiếu niên vây quanh đều hít một hơi, nhưng lập tức nghĩ ra, trước đây Trần Thăng cầm đoản côn hộ đấu võ ở bãi để hàng, ngoài một lần thua Triệu Tiến ra, còn lại chưa bao giờ thua cả.
Trần Thăng run rẩy cánh tay, mặt không có chút vui mừng thắng lợi nào, quay đầu nhìn sáu người còn lại, vẻ mặt nghiêm túc khác thường, giống như đang xem ai sẽ là đối thủ tiếp theo.
Trận này quá nhanh, mọi người đều không kịp phản ứng, chỉ có Trần Hồng ra sức vỗ tay khen hay. Triệu Tiến chú ý thấy thái độ và vẻ mặt của Trần Thăng, thầm nghĩ hôm qua không giành giải nhất, các bậc trưởng bối của Trần gia rốt cuộc đã gây áp lực thế nào cho Trần Thăng
Trận thứ hai chính là Triệu Tiến và Lưu Dũng. Lưu Dũng mang vẻ mặt tươi cười đắc ý, có cảm giác "tiểu tử ngươi cuối cùng đã rơi vào tay ta".
- Hôm đó người đùa giỡn giở trò quỷ kế đánh ta, hôm nay ta phải đòi lại, để mọi người thấy ai lợi hại hơn!
Đám thiếu niên khi đấu võ đều bắt đầu là đánh, nhưng Lưu Dũng lại dương dương đắc ý nói mấy câu vô nghĩa.
Lưu Dũng hôm qua đã xem cuộc thi đấu giữa Triệu Tiến và Cát Hương, cảm thấy sức mạnh của Triệu Tiến cũng không lớn, tốc độ cũng không nhanh, chỉ cần mình cẩn thận một chút thì sẽ không thua.
Triệu Tiến lắc đầu, hắn lười nói những lời thừa thãi. Trần Hồng bên cạnh đã hô to "bắt đầu", tiếng hộ vừa dứt, Lưu Dũng đã lao vào. Lần này Lưu Dũng không hồ xung loạn đả, tốc độ không nhanh, thân trên đều đã bỏ chặt, nhưng Triệu Tiến lại không động đậy.
Người vây xem bên ngoài đều ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ Triệu Tiến lẽ nào không muốn đánh?
Hắn bất động, Lưu Dũng không bỏ lỡ cơ hội này, phủ đầu một quyền đánh
tới.
Một quyền đánh tới, Triệu Tiến phất tay ra chặn, đòn thứ hai của Lưu Dũng lại tung ra, nhưng lại bị Triệu Tiến đẩy đi, Lưu Dũng nhấc chân đá, nhưng Triệu Tiến đã bước sang bên cạnh một bước né đòn.
Xem Truyện ở truyenfulldich.com


Thiếu niên trẻ con đánh nhau, mỗi người một đòn, đều là đá chọi đá, cũng có phản ứng né tránh bản năng, nhưng phản ứng đón đỡ có ý thức như của Triệu Tiến cực kỳ hiếm gặp, hai quyền một cước đánh ra đều bị chặn lại, Lưu Dũng đã hết sức lực, không nén nổi sững sờ.
Triệu Tiến vung một quyền tới, tuy nhiên khi sắp đánh tới lại đổi chủ ý, tiến lên ôm lấy đối phương quăng đi, Lưu Dũng cứ như vậy ngã xuống mặt
đất.
Đám thiếu niên ở bên cạnh đều trợn mắt há mồm nhìn. Lưu Dũng nằm trên mặt đất cũng rất nản lòng, không buồn đứng lên, chỉ ở đó thở hổn hển, thầm nghĩ ngày mai hay là không tới đây nữa, tới đây cũng không trở mình lên được.
Lưu Dũng đang nghĩ ngợi lung tung thì cảm thấy vạt áo trước bị kéo, phản ứng lại nhìn sáng thì hóa ra Triệu Tiến túm cổ áo mình kéo dậy.
-
- Ta phải về luyện võ, phần điểm tâm của ta cho ngươi, đánh cho tốt vào, thứ tự quá kém thì ta lỗ mất. Triệu Tiến cười hì hì vỗ vai Lưu Dũng, đứng dậy gọi Mộc Thục Lan một tiếng, hai người chạy ra bên ngoài.
Đến lúc này, Lưu Dũng còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngồi sững sờ ở phía kia, Trần Thăng không đồng ý, hô lên:
- Triệu Tiến, sao người đi sớm như thế, ngươi còn đợi đánh với ta nữa
chúr?
Vừa rồi nhìn Triệu Tiến đỡ quyền cước của Lưu Dũng, Trần Thăng xem đến hai mắt sáng lên. Thiếu niên ở bãi để hàng rất nhiều, biết đánh cũng có, nhưng thật sự hiểu được kỹ xảo võ thuật thì chỉ có mình Triệu Tiến. Trần Thắng luôn thấy mình đánh với Triệu Tiến mới là kỳ phùng địch thủ.
Nhưng điều cậu không ngờ là, hôm qua Triệu Tiến rời đi giữa chừng, hôm nay Triệu Tiến vẫn làm như vậy, Trần Thăng lòng đầy thất vọng.
- Học võ quan trọng hơn, đợi chúng ta gặp nhau hãy nói. Triệu Tiến không quay đầu lại, hô lên.
Mọi người tránh ra mở đường cho Triệu Tiến, lũ trẻ con thiếu niên ở bãi để hàng theo bản năng đều kính sợ Triệu Tiến. Toàn bộ cuộc đấu võ này đều do Triệu Tiến một mình sắp xếp, mọi người theo quy định hắn đặt ra để phân chia thứ tự. Triệu Tiến vốn gầy yếu nhút nhát nay đã trở nên rất mạnh, mấy hôm nay đánh nhau đều chưa từng thua, hơn nữa giải thưởng phong phú như vậy, điểm tâm ngon như vậy hắn đều không để tâm, luôn hào phóng nhường cho người khác.
Cộng thêm mấy phương diện này, khiến lũ trẻ cảm thấy Triệu Tiến không giống người khác. Từ sau khi bệnh nặng sắp chết, lời nói và cử chỉ của Triệu Tiến quả thực chín chắn hơn người cùng tuổi rất nhiều, điều này càng khiến đám thiếu niên kính sợ.
Vừa chạy ra khỏi bãi để hàng, thúc phụ Triệu Chấn Hưng lại xuất hiện ở đầu đường, còn nhìn thấy quản gia của Trần gia là Trần Tiến Tài đang nhìn quanh ở một bên khác, Triệu Chấn Hưng cảm thấy mơ hồ không hiểu, bèn lên tiếng hỏi: - Tiểu Tiến, không phải ta nói cháu có thể đấu xong hãy đi luyện võ cơ mà? Tại sao cháu rời đi giữa chừng?
Triệu Tiến chần chừ một lát, ngẩng đầu mỉm cười đáp - Nhị thúc, cháu tổ chức cuộc đấu võ này là để kết bạn, chứ không phải để đấu võ giành giải nhất.


Triệu Chấn Hưng sửng sốt, ông ta không ngờ Triệu Tiến lại trả lời như thế. Suy nghĩ này chỉ có người lớn mới óc, hơn nữa là người lớn tâm cơ rất sâu mới có, cháu mình sao lại nghĩ được ra, Mộc Thục Lan lúc này đã biết điều đúng ở một bên, không quấy rầy hai thúc cháu họ.
- Thực ra hàng ngày đánh nhau đấu võ rất có lợi cho việc học võ của cháu, hàng ngày khổ luyện ở chỗ ta, đó là xa rời thực tế. Triệu Chấn Hưng lại lên tiếng khuyên nhủ.
Triệu Tiến dừng lại một chút, mỉm cười khẽ nói: - Nhị thúc, cháu giờ không nắm chắc giành được giải nhất, vì thế sẽ không đấu tới cuối cùng







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch