Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 63: Bị hoan ly hợp (1)

Chương 63: Bị hoan ly hợp (1)


Ngồi ở trước mình của bàn, Vương Hiền vẫn cứ sững sờ xuất thần. Đời người đúng là vui buồn thất thường, buổi sáng hắn vẫn đang vui mừng đặc chỉ vì rốt cục đã trở thành người nhà quan, sau hai canh giờ, lại bắt đầu vì những tháng ngày bi thảm sau này mà sầu não ...

Từ phòng Lý tư hộ đi ra, một bạch dịch dân hắn vào trong một căn phòng sát vách, trong phòng đầy ắp, chất đầy sổ sách. Trong khe hở sổ sách, bố trí vài cái bàn, sau mỗi cái bàn đều có một thư lại áo trắng đang ngồi cắm cúi bận rộn.

Bạch dịch kia dặn dò một tiếng với người bên trong liền đi ra, vài thư lại ngẩng đầu lên, nhìn Vương Hiền với ánh mắt hoặc là thờ ơ, hoặc là đồng tình, hoặc là cười trên sự đau khổ của người khác, vẫn là Tiểu Bàn Tử mặt tròn đứng dậy, giúp hắn thu dọn một cái bàn, nhe răng cười nói với hắn:

"Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta bận việc trước."

Vương Hiền mỉm cười cảm kích hắn, ngồi xuống trước bàn, nghe bên tai tiếng bàn tính gỏ lách cách, mình cũng không biết nên làm gì, muốn đi giúp người khác, lại không xen tay vào được, không thể làm gì hơn ngoài tiếp nước vào trong chén trà mỗi người, sau đó đờ đẫn ngồi

một chỗ.

Cũng may thờ người không bao lâu, nghe thấy bên ngoài mỗ canh vang lên một tiếng, chúng thư lại cùng nhau thở phào một hơi, thu dọn xong xuôi mọi thứ trên bàn, liền bước nhanh ra ngoài cửa.

Khi Vương Hiền đang không biết phải làm sao, Tiểu Bàn Tử kia lại đi đến bên cạnh hắn nói:

"Giờ cơm đến rồi, ta dẫn người đi ăn cơm."

"Đa tạ huynh đài." Vương Hiền cảm kích cười nói "Tại sao người không né tránh ta?”

"Ta tên Ngô Vi, mọi người đặt ngoại hiệu là “Không sao cả”.”

Tiểu Bàn Tử cười nói:

"Đùa thôi, cha ta từng xem bệnh cho ngươi.”

"Ngươi là con trai Ngô đại phu?"

Vương Hiền chợt nói:

"Thảo nào ta thấy quen quen”

"Khà khà, đi mau thôi, chậm chân sẽ không có cơm ăn."

Tiểu Bàn Tử dẫn Vương Hiền, nhanh chân đi về phía phòng ăn.

Không sai, cái gọi là “phòng ăn”, đời sau chẳng qua là tiếp tục sử dụng cách gọi này mà thôi. Đây là quy củ lúc Đường Thái Tông định ra, Lý Thế Dân mệnh lệnh tất cả nha môn từ trung ương đến địa phương, đều xây dựng phòng ăn, để các quan lại ngồi ăn cơm cùng nhau, nhờ vậy để trao đổi tin tức, tình cảm hoà thuận, cũng là một phương pháp kéo dài thảo luận chính sự xử lý công việc.

Triều đại đời sau tiếp tục kế thừa phòng ăn, nhưng chức năng thảo luận chính sự xử lý công việc đã biến mất, còn lại chỉ là ăn uống đơn thuần, vì lẽ đó nên gọi là phòng ăn.

Đối với quan lại nhỏ bé thu vào không bao nhiêu mà nói, đây cũng là một phần phúc lợi rất thân thiết, đây chính là cái mà dân chúng ngường mộ gọi là “Ăn cơm nhà quan”.

Đến triều Minh, phòng ăn cũng phân chia cấp bậc, đặc biệt là châu huyện địa phương. Chẳng hạn như huyện Phú Lương gồm có ba phòng ăn, ở bên trái huyện nha chính là phòng ăn quan viên, bên phải chính là phòng ăn lại viên, tiền viện còn có một phòng ăn tư lệ, ba cái phòng ăn cái này lớn hơn cái kia, đương nhiên đẳng cấp cùng tỉ lệ nghịch.

Hai người Vương Hiền và Ngô Vi, đi vào tình thế nào đều nằm trong phòng ăn lại viên trung bình. Phòng ăn này cũng được chia thành hai đẳng cấp, gian phòng bên trong chuẩn bị cho Kinh chế lại, bên ngoài mới là chỗ ăn cơm của đám người không phải Kinh chế lại bọn họ. Có thể thấy ở triều Đại Minh, quan niệm đẳng cấp cao thấp thể nào không chỗ nào không có.







Vương Hiền vừa vào phòng, liền thấy áo trắng mũ đen ngập mặt, ngồi vây quanh bên từng cái cái bàn vuông một bên cười nói vui vẻ tán gấu đánh răm, một bên không hề trễ nải vùng đũa như gió. Ngô Vi dẫn hắn đến một cái bàn kia của mình, lướt nhìn không thấy bát cơm của Vương Hiền, cười nói:

"Hôm nay người đến muộn, nhà bếp đã thống kê số người, ăn chén này của ta đi."

Vương Hiền vội vã từ chối, Ngô Vi lại ấn hắn ngồi xuống ghế, nói:

"Bảo ăn thì ăn đi, ta đi bới thêm một bát khác.”.

Vương Hiền không nhiều lời thêm, gật đầu ngồi xuống, đợi khi Ngô Vi bưng một bát cơm khác quay lại, hắn vẫn chưa động đùa.

Ngô Vi nhanh nhảu gắp một miếng thịt mỡ, bĩu môi nói:

"Nhanh tay thì còn chậm tay thì hết đó!”

"ừm."

Vương Hiền gật đầu, thật ra hắn sớm đã nhìn đến thèm thuồng đồ ăn trên bàn. Mặc dù chỉ là bốn món ăn một chén canh, có thịt có cá, nhưng đối với một người cả ngày ăn cơm gạo lức, canh rau xanh mà nói, đã là hết sức mê hoặc.

"Không ngờ rằng thức ăn của lại viên tốt như vậy..."

Vương Hiền thầm nghĩ, lại nghe bên tai tiếng mắng không dứt, không ít người đang tức giận nói, từ khi Tư Mã Đán phụ trách thức ăn đến nay, thức ăn đúng là càng ngày càng kém... Tư Mã Đán là đệ đệ của Tu Mă Cầu.

Mặc dù tiếng mắng chửi nhốn nháo một mảng, nhưng người người lại ăn nhanh như kẻ trộm, Vương Hiền tổng cộng chưa động được mấy đũa, chén dĩa trước mặt lập tức trong trơn, cuối cùng ăn bát cơm cho xong việc...

Lúc buổi chiều, Vương Hiền chủ động đề nghị, muốn giúp Ngô Vi làm chút việc, nhưng Ngô Vi nào dám để hắn giúp đỡ:

"Thôi đi, xảy ra chút sai sót, mất công ta phải tính lại từ đầu, ngươi làm quen với tình hình trước đã."

Vương Hiền bất đắc dĩ, đành phải tùy tiện tìm điều lệ Hộ phòng, sau đó trải giấy ra, bắt đầu luyện viết chữ bút lông.

Cũng không biết qua bao lâu, lại viên thanh sam hơn bốn mươi tuổi đi vào, đám thư lại ngẩng đầu nhìn, làm vẻ như muốn đứng dậy:

"Lệnh Sư đến."

Lệnh Sư là xưng hô thuộc lại huyện lệnh vào triều Hán, bây giờ thì là tôn xưng đối với lại viên.

Lệnh Sư chưa từng mở miệng kia mim cười trước, sau đó khoát tay nói:

"Đều bận rộn cả, ta tới xem thừ tiểu từ mới tới kia."

Nói xong đến bên bàn Vương Hiền, thấy hắn vừa rồi đang sao chép điều lệ, cười nói:

"Đúng là đổi tính rồi sao.”

Nói xong đập tay hắn nói:

"Đi ra."

"Lệnh Sử ..."

a

Vương Hiền đi theo hắn rời khỏi công phòng, sau khi đi ra, thấy hắn cười híp mắt nhìn mình.

"Lệnh Sứ gì chứ, gọi thúc là được rồi."

Lệnh Sử là điển lại Hộ phòng, tên là Trương Hoa, trước kia là thuộc hạ của lão cha Vương Hiền, sau đó mới chuyển đến Hộ phòng. Lúc trước khi Vương Hưng Nghiệp trở về, hắn còn đến nhà họ Vương thăm hỏi, đối với hắn tự nhiên phải thân thiết hơn một chút.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch