Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 64: Bi hoan ly hợp (2)

Chương 64: Bi hoan ly hợp (2)


"Buổi sáng ta đi ra ngoài, nếu không đã sớm đến gặp ngươi." "Vẫn nên gọi là Lệnh Sư thôi."

Vương Hiền cười khổ nói:

"Tự hộ nghe thấy sẽ không tốt."

"Hừ, Thuận Phong Nhĩ của hắn sao."

Trương điển lại bĩu môi nói:

"Hắn nể mặt ngươi sao?”

"Đó là yêu quý của tư hộ đại nhân.” "Yêu quý cái rắm, mắt còn nhỏ hơn cả lỗ mũi!”

Trương điển lại mắng:

"Không phải là lúc trước không cưới được mẹ ngươi sao? Không ehiểm được lợi lộc gì ở chỗ cha ngươi, lại đến bất nạt một tiểu bối, có tài cán gì nào!”

Vương Hiền nghe xong trợn mắt há mồm, hắn còn nghĩ trở về hỏi thử lão cha, chẳng nhẽ cùng Lý tư hộ kia có thù giết cha, thù đoạt vợ hay sao? Nhổn nháo nửa ngày thật sự đã để mình đoán đúng rồi.

Chẳng qua thấy dáng vẻ thể kia của Trương điển lại, cũng có điểm bất mãn với Lý tư hộ.

Thế nhưng Vương Hiền hiểu rõ đạo lý "họa là từ miệng mà ra, một đường chỉ im lặng dõng tai lắng nghc mà thôi.

Cùng Trương điển lại đi đến phía sau Hộ Phông, đi qua một cái cửa khép hờ, nhìn thấy ba dãy phòng hướng về phía tây, mỗi một dây có

mười tám gian phòng, liền kề nhau. vô cùng chật chội.

Trương điển lại dẫn hắn vào trong gian phòng đầu dây thứ hai, mở cửa nói:

"Đây là lại xá, theo quy định, lại viện bình thường cần phải ở nơi nảy, ngày nghỉ mới có thể trở về nha. Những năm này tuy rằng quản lý long lẻo, nhưng người mới đến, thượng cấp lại có người trồng trọc dán

mắt nhìn, vẫn nên thành thật ở nơi này một khoảng thời gian vậy!"

"Ừm."

Vương Hiền gật đầu, hắn đi vào quan sát, bên trong là gian phòng rộng một trường đại hai trường, trên đất tích bụi bậm dày đặc, có giường có bàn, còn có giá để chậu rửa mặt ...

"Ngươi quét dọn chút đi."

Trương điển lại nói:

"Sau đó đem chăn nệm từ nhà đến đây, nha môn quần áo quần cơm ăn, nhưng bỏ qua chi phí chăn nệm... Ít nhất bỏ mặc người như người.”

"Vâng." Vương Hiền ngoại trừ gật đầu, còn có thể nói gì.

"Được rồi, người ở đây thu dọn."

Trương điển lại nói:

"Xong việc thi về nhà, không cần lại đến Hộ Phòng."

"Vâng."

Vương Hiền gật đầu, tiễn Trương điển lại ra ngoài, nhìn trong phòng một chút, cởi mũ áo mới toanh xuống. Đi chân trần, mặc quần đùi, ra ngoài tìm giếng múc thủng nước, cầm dụng cụ lau sạch sàn nhà.

Đợi sau khi trong phòng hoàn toàn sạch sẽ, mặt trời cũng đã ngã về tây, Vương Hiền lau mồ hôi, mặc lại quần áo rời khỏi nha môi.

Đi tới trên đường cái, hắn thở dài một hơi, trong nha môn đăng cấp nghiêm ngặt thế kia, thật khiến cho người cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt còn có thượng cấp ghét ai ghét cả tông ti họ hàng nửa kia...

Đồng tình liếc mắt nhìn hai thương nhân bán lương thực vẫn đang ở đây, Vương Hiền nhanh chân bước về nhà, càng gần về càng, cũng có nhiều người đến chào hỏi hắn:

"Nhị Lang, hôm nay tan đường sớm vậy?”

"Nhị Lang, mang cân quýt về nhà ăn đi, xem như tính rẻ một chút cho người..."

Đương nhiên vấn đề nhiều nhất vẫn là, "Nhị Lang, người được phân đến phòng nào vậy hả?”

Sau khi nghe thấy đáp án là "Hộ phòng, ánh mắt mọi người nhìn hắn lập tức thay đổi...

Vương Hiền trong lòng không ngừng sợ hãi, ta lại đắc tội với ai rồi hå?

"Ai nha, Nhị Lang mau cầm sọt quýt này về cho muội muội người ăn, cái gì, không có tiền? Đây chẳng phải không nể mặt đại thúc sao, làm láng giềng nhiều năm như vậy, cho ngươi vài quả quýt còn đòi tien..."

Lục thúc bán quýt đột nhiên nhiệt tình gấp bội, nhất định phải tặng cho bạn một sọt quýt.





"Nhị Lang, đây là cá mè trắng ta vừa mới đánh được, đang muốn tặng người mang về bồi bổ thân thể, mau mau cầm đi.”

Thất ca bán cá cung cầm hai con cá, dúi vào tay hắn. "Lão Thất đúng là ngốc, làm gì có ai ăn cá để bồi bổ cơ thể chứ.”

Chu Đại Xương bán thịt giơ tay chặt xuống, bùm bùm bụp bụp, băm xuống bốn cái móng heo, dùng lá sen gói lại, đưa cho Vương Hiền:

"ầy, đậu nành hầm mỏng heo, đảm bảo ăn xong chạy nhảy ngon lành!"

Trong nhất thời, mọi người trên đường phút chốc bồng đều trở thành phụ huynh yêu thương, không chi tặng cho hãn đỏ, còn không ngớt tán dương

"Ta đã nói sớm rồi mà, Nhị Lang có tiền đồ rất lớn, người nhìn thừ xem, linh nghiệm rồi phải không?”

"Nhị Lang, buổi tối quản rượu nhà họ La, ta mời người ăn lẩu dê, ăn thịt nướng!"

"Nhị Lang tiểu tử này, vừa nhìn chính là số làm quan, tương lai chắc chắn cực kỳ ..."

Võ sự mà ân cần, chắc chắn chẳng có việc gì tốt, Vương Hiền cái gì cung không muốn, gần như là chạy trốn bản sống bán chết, ai biết láng giếng đuổi theo đến tận nhà. Hắn mặc kệ, trốn vào trong phòng huyện chữ, bên ngoài giao cho lão nương ứng phó.

Bên ngoài người đến người đi, lời nịnh hót như thủy triều, không ngừng không nghỉ, khiến Vương Hiền trợn mắt há mồm, thế này thì quá khoa trương rồi...

Mãi cho đến một lúc lâu sau bữa cơm chiều, mới không còn khách đến gõ cửa, Vương Hiền đi ra khỏi Tây Sương phòng thấy lão nương vui vẻ khẽ ngâm nga, ở trong Đông Sương phòng sắp xếp những thứ láng giềng vừa mới đưa tới. Liếc mắt một cái, ăn được dùng được, rực rỡ muôn màu, sau này không cần tốn tiền nữa rồi.

"Con trai vậy mới tốt chư." Thấy Vương Hiền đi vào, lão nương cười đến híp cả mắt nói:

"Nhờ hồng phúc của ngươi, lão nương rốt cục lại có cơ hội nhận lễ vật rồi.”

"Mẹ, láng giềng sao lại không công mà tặng đồ cho chúng ta..."

Vương Hiểu một chút cũng không thanh cao, nhưng thấy lão nương ai đến cũng không cự tuyệt, không thể không tốt bụng nhắc nhở:

"Bọn họ nhất định có việc muốn cầu.”

"Ta biết, không phải quan phủ phải đăng ký Sổ vàng lần nữa đó sao?"

Lão nương cười nói:

"Láng giếng trong phố, cho dù không tặng quà đến, ngươi vẫn không thể nghĩ cách, tha cho bọn họ một lần?”

"Haizz..."

Vương Hiền trong lòng tự nhủ, các người cũng thật xem trọng ta quá rồi, nào ngờ, ta là bồ tát đất qua sông thân mình còn khó giữ nữa là! Nhưng hắn không muốn nói ra hại lão nương phiền lòng, lien hỏi:

"Cha ta đâu?"

"Cha ngươi gian trá nhất, hôm qua mới nói cùng người khác tùy tiện đi đâu đó, hôm nay lại đi hoạt động Hàng Châu.”

Lão nương bĩu môi nói:

"Hoạt động một chút cũng tốt, nếu như bạn thân đến Vân Nam, lão nương có thể không đi theo được."

Nói rồi nhìn Vương Hiền, giống như vô tình mà nói:

"Đúng rồi, Lâm cô nương hôm nay có tới." "ồ?" Vương Hiền làm bộ lơ đãng, nhưng lại dong lỗ tai.

"Nhà nàng ngày mai sẽ phải chuyển tới Tô Châu..."

"Sao ..."

Vương Hiền giật mình nói: "Đi Tô Châu làm gì?"

"Nhà bà ngoại Lâm cô nương ở đó." "Vậy sao..." Vương Hiền hai mắt buồn bã. Lão nương liếc hắn một cái, sâu xa nói: "Lâm cô nương cũng đã đính

hôn..."

"Hả?" Vương Hiền giật mình, thoáng cái nhảy dựng, bỗng chốc vọt ra ngoài.

"Ngươi làm gì đó?" Lão nương ló đầu hỏi.

"Đi ra ngoài..." Vương Hiền lời còn chưa dứt, người đã biến mất ở cura.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch