Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 20:

Chương 20





- Chúng ta đối câu đối đi! Ta ra vế trên, ngươi đối vế dưới, nếu như ngươi có thể đối được, tôi liền thừa nhận ngươi lợi hại hơn cháu của ta.

Phạm Ninh khẽ mỉm cười, thong dong ứng chiến:

- Cung kính không bằng tuân mệnh, Quốc trượng, mời nói!

Mắt nhỏ của Trương Nghiêu Tá chậm rãi nheo lại, rung đùi đắc ý nói:

- Trong phủ ta có một bức họa, là hai con khỉ đốn củi ở trong núi, ta sẽ dùng nó để ra vế trên, Phạm Ninh nghe cho kỹ, "Hai vượn đốn củi trên núi đá, khỉ nhỏ vậy mà dám cưa (từ)".

Mọi người đều căm tức Trương Nghiêu Tá, không ngờ mượn câu đối để nhục mạ một đứa trẻ, quả thực rất mất thân phận.

Lúc này, Phạm Ninh lại không chút hoang mang nói:

- Mấy ngày hôm trước mưa thu ở Giang Hoài kéo dài, trên đường đi ta rơi vào trong một vũng bùn, mà khó thoát thân, không bằng ta lấy tình cảnh này để đối vế dưới, mời Quốc trượng nghe kỹ, "Con ngựa sa vào vũng bùn suông, lão súc sinh không thể nào nâng vó (đề)".

Vế dưới vừa đưa ra, quan viên xung quanh lập tức cười vang, Bao Chửng cười đến rớt nước mắt, y giơ ngón cái lên, một bạt tai này quả thực rất hả giận.

Phạm Trọng Yêm vuốt râu mỉm cười, vừa rồi Trương Nghiêu Tá ở trước mặt Quan gia lên tiếng làm nhục mình, mình cũng không muốn so đo với gã, để cháu trai thay mình cho gã một bạt tai không còn gì là tốt hơn, ngươi cũng không thể so đo với một đứa bé đi!

Mặt Trương Nghiêu Tá lúc đỏ lúc trắng, hiện tại muốn xuống đài không được, cuối cùng vẻ mặt già nua của gã căng hồng lên trừng mắt nhìn Phạm Ninh, tiến lên kéo cháu mình xám xịt mà đi.

Triệu Trinh cũng cười mà không nói, quốc trượng rõ ràng là tự rước lấy nhục, điều này cũng không thể trách người khác, y không hề cho rằng đó là toan tính, lại sinh ra hứng thú đối với Phạm Ninh, lại hỏi:

- Ngươi quê ở đâu?

- Tiểu dân quê ở thôn Tưởng Vịnh, Ngô huyện.

Triệu Trinh gật gật đầu:

- Đúng rồi, ngươi là cháu của Phạm công, quê hương của ngươi đương nhiên là ở Ngô huyện, ngươi có thể lại làm một bài thơ miêu tả quê mình không?

Phạm Ninh bất đắc dĩ, đành phải âm thầm tự xin lỗi: "Lục đại ca, thực sự xin lỗi huynh, lại mượn mặc bảo dùng một chút."

Hắn đi đi lại lại vài bước, dưới cái nhìn chăm chú của vô số danh sĩ quan lớn, hắn chậm rãi ngâm:

Đừng tưởng nhà nông rượu chạp xoàng,

Được mùa đãi khách lợn gà sang.

Núi trùm khe bọc ngờ không lối,

Liễu rậm hoa thưa lại có làng.

Cúng tế uy nghi kèn trống rộn,

Thói lề chất phác áo khăn thường.

Từ nay ví gặp đêm trăng rỗi,

Chống gậy sang chơi gõ cửa vang.

(Bài thơ "Du Sơn Tây thôn" của Lục Du – Bản dịch của Nguyễn Bích Ngô – Nguồn: "Thơ Lục Du", NXB Văn học, 1971)

Hắn vừa ngâm xong, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi và tiếng vỗ tay, Âu Dương Tu không kìm nổi cao giọng ủng hộ:

- Hay cho một "Núi trùm khe bọc ngờ không lối - Liễu rậm hoa thưa lại có làng", thật sự vô cùng tuyệt diệu!

Phạm Trọng Yêm cười không ngậm miệng lại được, bài thơ này vừa đọc ra, thanh danh thần đồng của cháu trai liền vững chắc, thật sự nâng cao vinh quang cho mình!

Bao Chửng vỗ vỗ bả vai ông, thở dài:

- Lão Phạm, thực hâm mộ ông có một đứa cháu như vậy!

Triệu Trinh vuốt râu tán thưởng không ngừng:

- Tiểu Phạm Ninh, quê hương của ngươi tốt như vậy, trẫm thật sự muốn đi đến thăm một chút.

- Bệ hạ nếu đến quê hương tiểu dân, tiểu dân liền xuống bếp làm thịt khô!

Đại sảnh lại vang lên một tràng cười to, trong lòng Triệu Trinh vô cùng yêu thích Phạm Ninh, y quay đầu hỏi Phạm Trọng Yêm:

- Vì sao không cho lệnh tôn thi khoa thi đồng tử?

Phạm Trọng Yêm vội vàng thi lễ:

- Kinh văn của nó còn rất yếu, thư pháp cũng không được, cần thêm thời gian tôi luyện, luyện thêm vài năm cơ sở, vi thần sẽ để nó đi thi kỳ thi đồng tử.

Triệu Trinh nhìn chăm chú vào Phạm Ninh, chậm rãi nói:

- Trẫm hy vọng có thể sớm ngày đọc được thi văn của ngươi trên triều đình.

- Phạm Ninh nhất định sẽ không khiến Bệ hạ thất vọng.

Triệu Trinh ngẫm nghĩ một chút, liền tháo ra một chuỗi phỉ thúy tím trên cổ tay đưa cho hắn:

- Cái này ban cho ngươi, mặt khác trẫm đặt thêm một tên tự cho ngươi.

- Tạ ơn Bệ hạ ban thưởng!

Triệu Trinh trầm tư một chút nói:

- Ngươi tên là Phạm Ninh, Gia Cát Lượng trong "Giới tử thư" có nói không sống đạm bạc không tỏ tường ý chí, không yên lặng không được thể nhìn xa, vậy trẫm liền ban thưởng ngươi tự Trí Viễn, từ hôm nay trở đi, liền gọi là Phạm Trí Viễn.

rong màn đêm, Phạm Ninh một mình trong phòng thu dọn đồ đạc, sáng mai hắn phải đi rồi.

Đồ đạc hắn mang đi không nhiều, chỉ có hai bộ quần áo mặc thay đổi và hai trăm quan tiền, nhưng lúc về lại thêm một cái rương tre lớn.

Trong rương cơ man là đồ đạc, có quà hắn mua cho cha mẹ, nhưng nhiều nhất vẫn là quà mà Âu Dương gia tặng cho hắn, gồm có một tấm lụa cực phẩm, do Âu Dương phu nhân đặc biệt tặng cho mẫu thân hắn.

Lúc này, sau lưng vang lên tiếng gõ cửa đều đều, Phạm Ninh cười nói:

- Tiểu Thiến tỷ, mời vào!

Cửa bật mở, Âu Dương Thiến bước đến. Mấy ngày này nàng đang dạy Phạm Ninh luyện chữ, giúp Phạm Ninh tiến bộ vượt bậc, tuy hai chữ "thư pháp" còn quá xa vời, nhưng chí ít cũng miễn cưỡng gọi là không mất mặt.

- Tặng đệ!

Âu Dương Thiến đưa cho hắn một chiếc hộp.

- Ta tặng đệ chiếc nghiên mực này, đây là quà mà cha tặng năm ta mười hai tuổi, vẫn chưa nỡ dùng, đệ nhận đi!

- Đa tạ Tiểu Thiến tỷ!

Phạm Ninh nhận chiếc hộp, nhìn thấy mắt Âu Dương Thiến đỏ au, giống như vừa khóc xong một trận, hắn bất chợt vô cùng cảm động, không ngờ chỉ vài ngày mà tình cảm của Tiểu Thiến tỷ đối với mình đã sâu sắc như vậy.

Âu Dương Thiến mắt ngấn nước, quệt nước mắt nói:

- A Bối tối nay đi rồi!

Phạm Ninh giật giật khóe miệng, hóa ra là mình ảo tưởng.

- Huynh ấy sao vậy?

- Chiều nay chàng nhận được tin dữ, phụ thân qua đời, chàng liền cùng huynh trưởng tức tốc về quê ngay trong đêm.

- Chỉ là về quê thôi mà! Đâu phải huynh ấy sẽ không quay lại nữa.

- Nhưng... nhưng phải đội tang 3 năm!

Âu Dương Thiến gục xuống bàn khóc nấc.

Hóa ra là vậy! Phạm Ninh mừng thầm trong bụng, cơ hội của mình tới rồi.

Hừm! Giậu đổ bìm leo, đúng là quá đáng.

Phạm Ninh liền thu lại nụ cười, nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- Tiểu Thiến tỷ, đệ tặng tỷ hai câu thơ được không?

- Thơ gì?

Âu Dương Thiến ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa nhìn Phạm Ninh.

- Tình này nếu như đã mãi lâu dài

Thì đâu cần gặp nhau sớm tối.

Phạm Ninh ban đầu định viết cả bài thơ "Thước Kiều Tiên" ra, song lại cảm thấy hơi đáng tiếc, những câu chữ hoàn mĩ như vậy, nên giữ lại cho phu nhân tương lai của mình thì hơn! Tặng cho Âu Dương Thiến, thì đêm nay nàng cũng đem tặng lại cho Tăng Bố thôi.

- Tiểu Ninh, cảm ơn đệ! Đệ về rồi nhớ viết thư cho ta.

- Được! Mỗi ngày đệ sẽ viết một bức.

Âu Dương Thiến phì cười, vội khoát tay nói:

- Không cần đến mức đó, một hai tháng một bức là đủ rồi.

Phạm Ninh lôi đồ trang điểm và nước hoa mua tặng mẹ từ trong rương ra, đưa cho Âu Dương Thiến:

- Đệ tặng tỷ.

- Không được! Không được! Không được!

Âu Dương Thiến vội vàng từ chối:






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch