Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống

Chương 23: Tiêu Viêm càng thêm vặn vẹo

Chương 23: Tiêu Viêm càng thêm vặn vẹo

Dịch: Lap Tran

------

Tuy rằng không cam lòng nhưng nghĩ đến người sắp ngồi cạnh Huân Nhi không phải Tiêu Viêm mà là Tiêu Sắt không có một chút hứng thú với nàng, Tiêu Trữ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều:

“Gia chủ, ba vị trưởng lão.” Thấy Tiêu Trữ ngồi xuống, Tiêu Sắt cũng chậm rãi tiến tới, cung kính hành lễ với bốn người Tiêu Chiến ở thượng vị:

“Ừ, tìm một chỗ ngồi xuống đi.” Tiêu Chiến phất phất tay, giờ phút này hắn đã đủ phiền lòng, căn bản không đếm xỉa tới tiểu bối bình thường này:

Tiêu Sắt chẳng quan tâm đến thái độ của Tiêu Chiến, dù sao hắn chỉ làm làm bộ dáng mà thôi, sau khi ra ngoài rèn luyện, có thể trở về hay không vẫn chưa nói trước được:

Nhìn quanh, trong đại sảnh cũng chỉ còn lại vị trí cạnh Tiêu Huân Nhi, Tiêu Sắt đi tới ghế trống này:

“Huân Nhi tiểu thư, không ngại ta ngồi ở đây chứ?” Tiêu Sắt không kiêu ngạo, không nịnh hót nói:

Huân Nhi liếc mắt nhìn về phía Tiêu Viêm, thấy đối phương vẫn không có ý định ngồi bên cạnh mình, chợt nói với Tiêu Sắt nói: “Tiêu Sắt biểu ca cứ tùy ý.”

“Ừ.” Tiêu Sắt gật đầu, ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần:

Các đệ tử trẻ tuổi chung quanh thấy Tiêu Sắt thản nhiên ngồi cạnh Tiêu Huân Nhi như thế, trong lòng không khỏi ghen ghét, phải biết rằng, lúc trước có vài người muốn ngồi chỗ này, nhưng Huân Nhi đều từ chối:

Ngay cả Tiêu Viêm cũng phẫn hận liếc Tiêu Sắt, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt, trong đầu nhớ lại cảnh hai tháng trước Huân Nhi và Tiêu Sắt “Vừa nói vừa cười”, tức giận không thôi, hận không thể đánh Tiêu Sắt một trận:

Phản ứng của Tiêu Viêm cùng một vài thiếu niên tự nhiên không tránh được cảm quan của Tiêu Sắt, nhưng hắn cũng không để ý, đối với hắn thì Tiêu gia chỉ là trạm dừng chân:

“Khụ khụ...” Đại trưởng lão nhìn một vòng, thấy trực hệ Tiêu gia đã đến đông đủ, nhìn về phía Tiêu Chiến, chậm rãi nói: “Tộc trưởng, nếu người đã đến đông đủ, như vậy bắt đầu hội nghị đi.”

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ mà phất phất tay, nói: “Bắt đầu...”

Thời gian trôi qua, rốt cuộc cũng đến lúc kết thúc:

Tiêu Chiến nhìn mọi người, trịnh trọng nói: “Các vị, còn có yêu cầu, đề nghị gì sao? Không có thì hội nghị lần này đến đây kết thúc.”

Nghe vậy, đại trưởng lão liếc mắt ra hiệu cho một nam tử trung niên bên cạnh Tiêu Trữ:

“Tộc trưởng, ba vị trưởng lão, ta có lời muốn nói.” Nam tử trung niên này đứng dậy, hướng về bốn người Tiêu Chiến, chắp tay thi lễ:

Nhìn thấy nam tử trung niên này đứng dậy, Tiêu Chiến nhíu mày, hỏi: “Tiêu Bá, có chuyện gì, nói đi.”

“Ha ha, Tiêu Bá, tu vi của ngươi đã đạt tới Đấu Sư thất tinh, là thành viên không thể thiếu của Tiêu gia, kiến nghị của ngươi sẽ được gia chủ cùng các trưởng lão chúng ta thận trọng suy xét.” Đại trưởng lão mỉm cười nói tiếp:

“Đúng đúng...” Hai gã trưởng lão còn lại cũng lên tiếng phụ họa:

Thấy ba vị trưởng lão gật đầu, Tiêu Bá hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ta đề nghị huỷ bỏ vị trí thiếu tộc trưởng của Tiêu Viêm.”

Lời này vừa vang lên, có thể nói là sóng ngầm cuồn cuộn:

“Ca!” Sắc mặt Tiêu Chiến âm trầm đến cực điểm, ly ngọc thạch trong tay bị bóp nát:

Bầu không khí trong đại sảnh trở nên quỷ dị:

Có người kinh ngạc, có người tiếc hận, có người đồng tình, có nhiều người vui sướng khi kẻ khác gặp họa:

“Hắc hắc, hai tháng trước khảo thí vẫn là Đấu Giả, một tháng trước biến thành đấu khí tứ đoạn, hiện tại chỉ còn đấu khí tam đoạn, để coi sau này ‘ thiên tài đệ nhất Tiêu gia ’còn kiêu ngạo ương ngạnh thế nào.”

Sau khi chuyện đấu khí của Tiêu Viêm biến mất lan truyền, một ít thiếu niên liền sửa lại tư thái khom lưng uốn gối ngày xưa, khi nghe Tiêu Bá đưa ra kiến nghị huỷ bỏ vị trí thiếu tộc trưởng của Tiêu Viêm, sắc mặt tức khắc đặc sắc, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tiêu Viêm có thêm chút châm chọc, cười nhạo:

Nhìn sắc mặt âm trầm của Tiêu Chiến, Tiêu Bá đổ mồ hôi lạnh, nhưng khi nhìn thấy ba vị trưởng lão dùng ánh mắt an tâm nhìn hắn, hắn vẫn cứng rắn nói tiếp:

“Gia chủ, ta biết Tiêu Viêm là nhi tử của ngài, nhưng suy xét cho Tiêu gia, không thể không làm như thế, Tiêu Viêm thân là thiếu tộc trưởng, chiếm cứ hơn nửa tài nguyên tu luyện của thế hệ trẻ trong gia tộc, nếu hắn có thiên phú dị bẩm thì cũng đảo không có gì, nhưng hiện tại chỉ còn đấu khí tam đoạn, nếu vẫn giống như trước, chẳng những lãng phí tài nguyên gia tộc mà còn sẽ liên lụy đến tiến độ tu luyện của các thiên tài khác, này.... Mất nhiều hơn được a.” Bất đắc dĩ thở ra một hơi, Tiêu Bá trầm giọng nói:

Nhắc tới tài nguyên tu luyện, một đám đệ tử trẻ tuổi trong đại sảnh thổn thức không thôi, nói ra lời nói mà bản thân cũng không muốn tin tưởng:

“Khó trách Tiêu Viêm tu luyện nhanh như vậy, chúng ta mười ngày nửa tháng cũng khó được tắm thuốc một lần, còn hắn mỗi ngày đều có: Nếu là ta thì ta cũng có thể trở thành Đấu Giả trước mười hai tuổi.”

“Gia chủ, ta thấy Tiêu Bá nói rất có đạo lý, chúng ta không nên lãng phí tài nguyên tu luyện vào một người không có thiên phú.” Đại trưởng lão cười ha hả nhìn về phía Tiêu Chiến, nhấn mạnh bốn chữ‘ không có thiên phú ’ :

“Đúng vậy tộc trưởng, chúng ta nên lấy tài nguyên để bồi dưỡng càng nhiều thiên tài Tiêu gia hơn.” Nhị trưởng lão tiếp lời:

“Ta đồng ý với đề nghị của Tiêu Bá.” Tam trưởng lão gật đầu nói:

“Ta cũng đồng ý...”

Có ba vị trưởng lão mở đầu, một ít trưởng bối có thực quyền trong gia tộc cũng sôi nổi mở miệng, bọn họ đều muốn tranh thủ cho con cháu mình một ít:

“Các ngươi...” Giờ phút này, Tiêu Chiến mười phần nghẹn khuất, chỉ muốn ra tay đánh người, không nghĩ tới ba con cáo già này lôi kéo nhiều người như vậy:

Trong lúc Tiêu Chiến hết sức khó xử, giọng nói ẩn chứa tức giận của Tiêu Viêm đột ngột vang lên:

“Ba vị trưởng lão, Tiêu Bá chấp sự, ta có thể không cần tài nguyên, nhưng chuyện huỷ bỏ vị trí thiếu tộc trưởng, chúng ta không đáp ứng.”

Đại sảnh yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Tiêu Viêm đang ở một góc:

“Tiêu Viêm, đây là hội nghị gia tộc, nào có phần ngươi mở miệng, còn không mau câm miệng.” Nhị trưởng lão phẫn nộ quát:

“Tiêu Viêm, lui ra đi, sẽ có sắp xếp cụ thể, chúng ta sẽ tự làm chủ.” Tam trưởng lão lạnh nhạt nói:

Nghe vậy, Tiêu Viêm chậm rãi đứng dậy, có chút châm chọc, nở nụ cười lạnh nói: “Hai tháng trước, sao các ngươi không dám nói chuyện với ta như vậy? Là bởi vì kiêng kị thiên phú tu luyện, sợ ta cường đại rồi trả thù các ngươi hả?”

Hắn dời mắt nhìn các thiếu niên trẻ tuổi trong đại sảnh, khi nhìn thấy ánh mắt tránh né của Tiêu Mị, nụ cười châm chọc càng rõ hơn, xem như hắn hoàn toàn hiểu rõ bộ mặt ghê tởm của gia tộc này:

Nhưng Tiêu Viêm lại một không hề nhớ tới những hành vi kiêu ngạo, ương ngạnh của mình lúc trước, chẳng khác gì biểu hiện của đám người hiện tại, chỉ là đổi vị trí mà thôi:



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch