Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống

Chương 24: Sự khác thường của Huân Nhi

Chương 24: Sự khác thường của Huân Nhi

Dịch: Lap Tran

------

Đối với chuyện phụ tử Tiêu Viêm tranh cãi cùng ba vị trưởng lão Tiêu gia, Tiêu Sắt chưa từng để ý, vẫn khép hờ đôi mắt dưỡng thần, đồng thời nhớ lại quá trình chiến đấu với Hồng Quỳ, xem xét sai lầm nào, điểm nào chưa đủ....

“Ca ca, sao bên ngoài ồn ào như vậy?” Giọng nói lười biếng của Long Quỳ bỗng vang lên trong đầu Tiêu Sắt:

Khác với giọng Hồng Quỳ, giọng nói này rất êm dịu, mang đến cho người ta cảm giác tâm linh được gột rửa, Tiêu Sắt biết đây là Lam Quỳ:

“Long Quỳ, tỉnh rồi sao?” Hơi mỉm cười đáp lại Tiêu Sắt:

“... Đã lâu rồi Long Quỳ mới ngủ một giấc thoải mái thế này.. Nhưng hiện tại bên ngoài hơi ồn ào...” Long Quỳ lại lên tiếng:

“Không cần để ý, ca ca hát cho ngươi nghe được không?” Tiêu Sắt mỉm cười nói:

“Được, ca ca hát đi, Long Quỳ nghe đây.” Trong không gian ma kiếm, Long Quỳ ngủ trên giường mà Tiêu Sắt chuẩn bị cho nàng, trong đầu nhớ lại cảnh Hồng Quỳ cởi quần áo cho Tiêu Sắt hôm qua, mặt đẹp ửng đỏ:

“Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh... Đầy trời đều là ngôi sao nhỏ....” Tiêu Sắt dùng âm thanh chỉ có mình mới có thể nghe được, thì thầm trong miệng:

Huân Nhi ngồi cạnh nao nao, có lẽ những người khác không nghe rõ tiếng thì thầm của Tiêu Sắt nhưng nàng có linh hồn cường đại nên nghe được:

Nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Sắt, Huân Nhi nhíu mày, trong lòng nỉ non nói: “Đây là bài hát gì, sao ta lại có cảm giác quen thuộc.”

Cẩn thận nhớ lại nhưng lại không nhớ ra, nàng buồn rầu lắc lắc đầu, không hề nghĩ nhiều nữa, ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Viêm:

Giờ phút này, Tiêu Viêm đã giương cung bạt kiếm với ba vị trưởng lão:

“Tiêu Viêm, ngươi thật sự muốn tiếp tục đảm nhiệm thiếu tộc trưởng?” Đại trưởng lão híp mắt, trầm giọng nói:

“Không phải là Tiêu Viêm muốn vị trí thiếu tộc trưởng, chuyện này liên quan đến danh vọng của phụ thân ta, nếu vị trí thiếu tộc trưởng của ta bị tước thì về sau phụ thân làm sao tạo uy tín trong tộc.” Tiêu Viêm nói lời chính đáng:

“Vị trí thiếu tộc trưởng từ xưa đến nay đều là người có năng lực đảm nhiệm, năm đó lão tộc trưởng Tiêu Lâm cũng là đánh bại nhi tử gia chủ đời trước mà giành được, sau đó trở thành gia chủ, tộc trưởng: Không thể bởi vì ngươi là nhi tử tộc trưởng mà làm bại hoại quy củ tổ tông.”

Nghe được hai chữ uy tín, đại trưởng lão cười lạnh, trực tiếp chụp mũ, bọn họ muốn Tiêu Viêm rời khỏi vị trí thiếu tộc trưởng chính là để suy yếu quyền lực của Tiêu Chiến ở Tiêu gia, tranh thủ càng nhiều lợi ích hơn:

“Ngươi...” Sắc mặt Tiêu Viêm cứng đờ, bị chọc tức không nói ra lời:

“Viêm nhi đừng nói nữa, không thể trái với quy củ tổ tông....” Tiêu Chiến bất đắc dĩ quát to:

Tuy rằng hắn biết đây là ba tên trưởng lão cố ý bới móc nhưng bọn hắn cũng không nói sai, không đơn thuần chỉ là thiếu tộc trưởng, ngay cả tộc trưởng cũng là người có năng lực đảm nhiệm, Tiêu Chiến hắn có thể đảm nhiệm vị trí tộc trưởng là bởi vì tu vi cao nhất Tiêu gia:

Nghe Tiêu Chiến lên tiếng, đại trưởng lão nở nụ cười hài lòng, vung tay trịnh trọng tuyên bố:“Đã như vậy thì hiện tại ta chính thức tuyên bố, huỷ bỏ vị trí thiếu tộc trưởng của Tiêu Viêm, đợi người có năng lực xuất hiện rồi sẽ tuyển chọn: Tiêu Viêm trở thành đệ tử bình thường ở Tiêu gia, dọn khỏi chủ viện, giảm chín phần tài nguyên tu luyện, giảm bớt mười đồng vàng mỗi tháng: Tài nguyên tu luyện cùng đồng vàng dư ra phát những người trẻ ưu tú.”

Đại trưởng lão vừa dứt lời, mọi người trong sảnh đều xôn xao, châm chọc:

“Đấu khí tam đoạn, hắc hắc, dù thiên phú quay trở lại, không tốn bảy tám năm cũng đừng hòng đột phá Đấu Giả.”

“Ai, ai kêu lúc trước hắn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, ngoại trừ phụ thân chẳng để ai vào trong mắt.”

“Mười hai tuổi, đấu tam đoạn, ở tuổi này, thấp nhất phải là tứ đoạn nha.”

“Uổng cho gia tộc cung cấp tài nguyên nhiều năm, nên trục xuất hắn khỏi gia tộc.......”

Tiếng khinh thường cùng châm chọc truyền vào trong tai Tiêu Viêm như thế từng cây gai nhọn đâm vào lòng, khiến hắn thở dốc:

Tiêu Viêm nhìn Tiêu Chiến như già thêm một chút, chạy khỏi đại sảnh, chỉ để lại một bóng dáng cô đơn:

Hắn cần phải phát tiết lửa giận trong lòng....

Sau khi Tiêu Viêm bị tước đi vị trí thiếu tộc trưởng, hội nghị hạ màn một cách “Hoàn mỹ”, trưởng bối cùng các đệ tử Tiêu gia sôi nổi rời đi:

“Tiêu Sắt biểu ca, Tiêu Sắt biểu ca, hội nghị kết thúc, cần phải rời khỏi.” Vốn đang định đuổi theo Tiêu Viêm, Huân Nhi nhìn thấy Tiêu Sắt bên cạnh vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, do dự một lát mới nhẹ nhàng đẩy đẩy, lên tiếng nhắc nhở:

Tiêu Sắt chậm rãi mở mắt, nhìn nhìn người chung quanh nối nhau rời đi, lại nhìn về phía Tiêu Huân Nhi, có chút kinh ngạc, Tiêu Viêm đã đi rồi mà Tiêu Huân Nhi lại không theo sau:

“A, cảm ơn.” Tiêu Sắt gật đầu với Tiêu Huân Nhi, sau đó đứng dậy rời khỏi:

“Tiêu Sắt biểu ca, xin chờ một chút.” Tiêu Sắt đi khỏi sảnh chưa bao xa thì tiếng Huân Nhi chợt vang lên phía sau:

Quay người lại, Tiêu Sắt lạnh nhạt nói: “Huân Nhi tiểu thư, có chuyện gì sao?”

“Không, không có gì, chỉ là muốn hỏi lúc nãy Tiêu Sắt biểu ca đã thì thầm bài hát gì, Huân Nhi cảm giác đã từng nghe qua..” Huân Nhi chớp mắt to, cười hì hì nói:

Nghe vậy, Tiêu Sắt nhíu mày, hắn hát là bài hát thiếu nhi ở kiếp trước, sao Huân Nhi có thể từng nghe qua, nếu thật sự như vậy thì rất có khả năng là Tiêu Viêm hát cho nàng nghe:

Nghĩ vậy, Tiêu Sắt thầm mắng chính mình sơ xuất, lại quên mất Huân Nhi bên cạnh cũng có linh hồn cường đại, cho dù tiếng thì thầm rất nhỏ vẫn bị nghe được:

“Ta nghĩ Huân Nhi tiểu thư nghe lầm rồi, ta cũng không hát bài gì cả, ta còn có việc, gặp lại sau.”

Cũng không đợi đối phương đáp lời, Tiêu Sắt nhanh chóng đi hướng về cửa lớn Tiêu gia:

Nhìn bóng Tiêu Sắt xa dần, Tiêu Huân Nhi bị động tác xa lánh của Tiêu Sắt làm ngây ngốc, đứng tại chỗ một hồi mới phản ứng lại, dậm dậm chân, chu cái miệng nhỏ nói: “Hừ, không nói thì thôi..”

.......

Ở một con hẻm vắng trong thành Ô Thản:

“Long Quỳ, chung quanh không có người theo dõi chúng ta chứ?” Tiêu Sắt nhìn quanh, không phát hiện ai mới dò hỏi:

“Ca ca yên tâm đi, người dùng linh hồn lực theo dõi chúng ta ở phường thị không tới đây.” Giọng nói nhẹ nhàng của Long Quỳ vang lên:

Tiêu Sắt khẽ gật đầu, vung tay lên, một cái áo choàng đen xuất hiện trong tay, hắn nhanh chóng khoác vào:

Sửa sang lại một chút, xác định sẽ không bị người khác nhận ra mới đi vào đường lớn, hướng tới nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ:

Tiến tới trước nhà đấu giá, dưới ánh mắt cảnh giác của hộ vệ, Tiêu Sắt quen đường đi tới Giám bảo thất:

Nam tử trung niên ngồi trên ghế dựa cạnh bàn nhìn thấy Tiêu Sắt liền sửng sốt, sau đó đứng lên bước nhanh tới đón, cung kính hỏi: “Ngài... Chính là Phổ đại sư?”

“Ừ.” Dưới áo đen truyền ra âm thanh khàn khàn mà nam tử trung niên quen thuộc:

Nghe âm thanh quen thuộc này, tuy rằng không biết vì sao Tiêu Sắt cao hơn tháng trước một chút nhưng cũng không để ý nhiều, nhanh chóng dẫn hắn vào phòng cho khách quý:



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch