Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 802:

Chương 804 Mị lực của Diệp Thần

Hoàng Vũ Điệp kỳ thật cảnh nên hỏi là Diệp Thần, mà không phải là quay sang hỏi phụ thân nàng - Hoàng Trung, nhưng do bỗng dưng tâm tình không thể diễn tả được ảnh hưởng tới, nên nàng không dám nhìn Diệp Thần càng không dám cùng Diệp Thần nói chuyện,

Bởi vì ngại ngùng hay tình cảm đè nén nào khác hay càng là bởi vì không biết làm sao

Cũng không có biện pháp, ai ngờ cả nhà ba người nàng lại ngay trên đường cái nhận chủ như vậy.

Lời của Vũ Điệp vừa dứt, Hoàng Trung đột nhiên “Khụ khụ” ho khan mấy tiếng, bất quá thực mau, Hoàng Trung liền ổn định tâm tình nhìn Hoàng Vũ Điệp, mở miệng nói:

“Đổng tước đài là nơi ở của mỹ nữ- cũng chỉ có mỹ nữ mới có thể vào ở, chờ ngươi tiến vào Đồng Tước đài mặc kệ chủ công muốn ngươi làm cái gì, ngươi đều phải nghe theo, phối hợp mà làm có nghe hiểu hay không?”

Diệp Thần nghe đến lời giải thích của Hoàng Trung, trên mặt tức khắc cứng đờ.

Tên này, nói cái gì vậy, sao nghe vào tai lại có cảm giác hắn như ác bá cường hiếp dân nữ là như thế nào......

Hoàng Trung tự nhiên sẽ không nói Diệp Thần thành ác bá dâm tặc, càng sẽ không suy nghĩ như vậy tưởng, rốt cuộc hắn đã nhận Diệp Thần làm chủ, hơn nữa còn là tử trung , những ý muốn bôi nhọ danh dự chủ công căn bản không thể xuất hiện

Mà mang lại suy nghĩ như vậy cũng không phải là chủ định của hắn , là do lời nói của Hoàng Trung thật sự có nhiều nghĩa, ẩn chứa thâm ý chứ không phải hắn nghĩ nhiều đâu.

Diệp Thần tức nghĩ đến đây, Hoàng Tự cũng đang thắc mắc về ba chữ Đồng Tước đài này vẻ mặt từ tò mò trở thành ngẩn người, sau đó vài giây vẻ mặt phức tạp nhìn về Hoàng Trung, mở miệng hỏi

“Phụ thân, tiểu muội... người muốn tiểu muộn...... làm thiếp thất của chủ công?”

Lời Hoàng tự vừa ra khỏi miệng , sắc mặt của Hoàng Trung mặt tức khắc tối sầm, khi nãy hắn nói xong trên mặt cũng là biểu tình hoang mang bởi vì chính ông cũng có cảm giác nói sai rồi, hơn nữa nơi này cũng không thích hợp những vấn đề này.

Hoàng Vũ Điệp đứng ở một bên nghe Hoàng Tự nói xong nàng còn không rõ Đồng Tước đài là gì nhưng sau một khoảng thời gian, cả người nagnf trực tiếp biến hồng rồi sau đó trực tiếp cúi đầu, hai tay theo bản năng vò nát góc áo.

Diệp Thần nhìn thấy bộ thẹn thùng cùng động tác của nàng, vai tay đều muốn làm gì đó, đồng thời, cũng âm thầm thẹn thùng theo

Mẹ nó, Hoàng Trung nói lời này, hình tượng anh minh thần võ của hắn không phải bị hủy rồi sao...

Nghĩ đến đây, Diệp Thần không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

Mà không chỉ mình Diệp Thần nghĩ vậy, Hoàng Trung bày ra vẻ mặt đầy hối hận lập tự có ý muốn quỳ xuống nhận lỗi.

Diệp Thần liền nhận ra hành động của hắn, đầu gối Hoàng Trung còn chưa chạm đất liền bị người chặn lại.

Diệp Thần nhìn thoáng qua, sau vì tự mình động thủ mà tiến lại đỡ Hoàng Trung, cười haha nói,

“Đất bẩn như vậy, huống hồ ngươi nói như vậy cũng không sai chỉ là từ ngữ có chút tối nghĩa, chưa nói tới Đổng Tước Đài cũng không phải là nói dễ dàng giải thích. Việc nhỏ như vậy liền xem là không có gì, không cần để ý.”.

Lời nói của Diệp Thần vừa rơi xuống đất, Hoàng Trung trước mắt tức khắc sáng ngời, mà một bên Hoàng Tự vì lúc nãy hiểu lầm Diệp Thần mà lời nói có chút vô lễ tức khắc nổi giận với bản thân rồi sau đó liền đối với Diệp Thần, quỳ một gối lớn tiếng nói:

“Chủ công, mạt tướng hồ đồ, thỉnh chủ công trị tội!”

“Ta không để ở trong lòng thì tính tội gì, nhanh đứng lên.” Diệp thần nghe thế, không khách khí trừng mắt nhìn Hoàng Tự một hồi rồi sau đó mở miệng nói.

Hoàng Tự nghe được lời nói của Diệp Thần chứa hàm hiền hoà và ý đùa giỡn liền tức khắc đại hỉ, rồi sau đó ôm quyền lớn tiếng nói:

“Là! Chủ công!”

Diệp Thần nghe đến đến nơi đây, cười a a gật gật đầu, rồi sau đó nhìn về phía Vũ Điệp đứng một bên còn chỗ trong trang thại “Thẹn thùng” mở miệng hỏi:

“Vũ Điệp, nguyện ý sao?”

Hoàng Trung khi thấy Diệp Thần có để ý con gái hắn, vì báo ân và cũng vì tương lai của hoàng vũ điệp cho nên không chút nào do dự vì nàng làm ra lựa chọn

Tuy đã như vậy Diệp Thành vẫn muốn dò hỏi Hoàng Vũ Điệp , tuy rằng kết quả đã định.

Đến nỗi nguyên nhân, rất đơn giản,

Đây là tam quốc, trong đầu mỗi người dân nơi đây đều gieo sâu suy nghĩ “ Lênh cha mẹ, con cái không thể cãi” nên Hoàng Trung đã mở miệng, liền tính Vũ Điệp một vạn lần không muốn, nàng cũng không thể chối bỏ quyết định của Hoàng Trung :

Nhưng vấn đề là, Diệp Thần căn bản không có thể đem cái này trở thành đương nhiên, ở đời trước nguyện vọng của Hoàng Vũ Điệp, là trở thành văn trung hào kiệt, hoặc là nói làm nữ tướng quân.

Nếu như Diệp Thần mặc kệ ý muốn của Vũ Điệp , trực tiếp đem nàng thu vào Đổng Tước đài , Hoàng Vũ Điệp rất có thể uất ức mà chết.

Này cũng không phải là kết quả mà hắn muốn nhìn đến cũng đúng là bởi vì điểm này,Diệp Thần mới cố ý tiếp tục dò hỏi Hoàng Vũ Điệp.

Câu hỏi của Diệp Thần vừa ra miệng, cánh tay đang vò góc áo của nàng liền cứng đờ, không lâu sau nàng liền khẽ gật đầu, rồi sau đó nhẹ giọng đáp:

“Con nghe phụ thân làm chủ.”

Diệp Thần nghe đến đó, tức khắc liền là ngạc nhiên, sau đó liền cực kì hài lòng.

Hảo đi, xem ra mị lực của hắn thật sự rất lớn.........

Diệp Thần nghĩ như vậy không phải là hắn tự đại, mà đây là sự thật, cũng là tất nhiên.

Cả người hắn lúc nào cũng dương quang soái khí, thân phận tốt, địa vị cao, tam là đại tướng quân – cùng vương gia cai quản U châu, một người nam nhân như vậy , lực sát thương đối với nữ nhân không phải rất lớn thì chính là miểu sát.

Nếu không tại sao bất kì mỹ nữ lịch sử nào khi gặp hắn cũng đều đồng ý ở bên hắn đâu.

Những người khác tạm không nói đền, chỉ nói mình Hoàng Vũ Điệp này, không phải cũng bởi vì Diệp Thần, mà thay đổi mộng tưởng hay sao

-

-

Không nghĩ tới, lần này hắn xuất môn lại có thu hoạch bất qua, không tính ba người nhà Hoàng Trung còn đem Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ lộng tới tay......

Nghĩ vậy, Diệp Thần liền nhìn Hoàng Vũ Điệp đã ưng thuận mở miệng nói:

“Một khi đã như vậy, nàng liền tới khách điếm của ta đi, sau đó ta sẽ đưa ngươi hồi Luân hồi tiên vực.

“Vâng! Ph...... Phu quân......” Hoàng Vũ Điệp nghe đến đó, trên mặt lại thứ đỏ lên, rồi sau đó cúi đầu khẩn trương vô cùng đáp.

Diệp Thần nghe đến nơi đây, không khỏi cười, rồi sau đó nhìn về phía Hoàng Trung hoàng, mở miệng nói:

“Các ngươi cũng theo lại đây, có chút chuyện ta muốn công đạo một chút.”

“Là! Chủ công! “thấy nữ nhi thật sự nghe lời mình , hai phụ tử trao nhau một ánh mắt, sau đó đồng thời khom người lớn tiếng bái nói.

Diệp Thần gật gật đầu, rồi sau đó liền nắm tay Hoàng Vũ Điệp đầy khấn trương, hướng tới khách điếm bước bào

Hai phụ tử Hoàng Trung, Hoàng Tự nhìn đến nơi này, nhanh chóng theo sát sau đó, liền ở lúc này, thông cáo thế giới tức khắc vang lên.

“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần thu phục được danh tướng siêu nhất lưu lịch sử ẩn dấu, Hoàng Vũ Điệp nguyện trung thành, đặc khen thưởng người chơi , hoàng kim 1000 vạn lượng.”

......

“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được tám vị siêu nhất lưu lịch sử võ tướng nguyện trung thành, khen thưởng người chơi Diệp Thần, hoàng kim 1000 vạn lượng, Vũ Điệp còn có thân phận lịch sử mỹ nữ , thêm vào khen thưởng 10 vạn.”








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch