Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 40: Bất Thường

Chương 40: Bất Thường

------

shared by: epubtruyendich.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

A Phi bị dọa sắp khóc, hắn run rẩy móc toàn bộ tiền từ trong túi ra.

Toàn bộ cũng chỉ có 100 đồng mà thôi.

Cầm tiền xong, Dương Gian liền cười nói:

- Coi như là anh cho tôi mượn, lần sau gặp tôi sẽ trả.

A Phi run rẩy hết cả người, không dám ngẩng đầu lên nhìn Dương Gian.

- Không, không cần như vậy đâu, đây là tiền tiểu đệ hiếu kính ngài đấy, đại ca.

Cũng chỉ có trăm đồng thôi mà, trả, trả con mẹ mày ấy ?

Trong lòng hắn chỉ cầu trời khấn phật làm cách gì có thể khiến cho con quỷ này rời đi càng nhanh càng tôt.

Chỉ cần sau này không có dây dưa với hắn, yêu cầu gì hắn cũng đều đáp ứng.

Dương Gian đứng lên, âm thanh hắn có chút quỷ dị:

- Sau này nhớ mang theo nhiều tiền chút, như vậy tôi có trấn lột anh cũng cảm thấy thoải mái.

- Hu hu hu. . .

A Phi cũng phải khóc vì sợ hãi.

Tôi còn nhỏ mà, sao lại đối xử với tôi như thế cơ chứ?

Hắn thề, đời này hắn sẽ không bao giờ đi ăn cướp nữa.

Hắn sẽ làm một người tốt.

Ngày mai nhất định hắn phải giúp đỡ bà già đi qua đường.

Dương Gian lại vỗ vai lần lượt từng người một, moi móc được mấy trăm đồng từ bọn họ.

Hắn chắc chắn sau chuyện hôm nay, có cho tiền bọn họ cũng sẽ không dám đi ức hiếp người khác nữa, ai biết lại trấn lột đúng người hay lại là quỷ đây.

Dương Gian nhìn qua cả đám.

- Không đùa nữa, chính sự quan trọng hơn.

Lúc hắn nhìn thấy tên bị hắn nhét đầu vào cửa nhà vệ sinh, đang tìm cách để rút đầu mình ra cũng có chút buồn cười.

Chỉ có cách đập vỡ cửa đi thì tên kia mới rút đầu ra được.

Cho chừa, lại dám cầm dao găm đi dọa người khác.

Các anh thật may mắn khi không đụng phải quỷ thật sự.

Nhưng lúc Dương Gian trở lại nhà của mình, lại thấy cửa phòng mở ra.

Bên trong căn phòng tối tăm không có lấy một bóng người.

Tờ báo lúc trước hắn xé ra và vứt trên mặt đất đã biến mất.

Con quỷ kia cũng. . .không thấy nữa.

Dương Gian có chút kinh sợ:

- Con quỷ kia bỏ đi rồi?

Hắn đã chuẩn bị đầy đủ để đánh nhau một trận với con quỷ nhưng không nghĩ tới nó bỏ đi rồi.

Chẳng lẽ nó sợ mình nên đã bỏ đi?

Hoặc nó đã đi tìm mục tiêu khác rồi?

Dương Gian quyết định:

- Phải tìm cho ra con quỷ kia.

….

Trong nhà đã có quỷ xuất hiện, dù người có gan dạ đến đâu cũng không thể nào tiếp tục ở lại.

Nhưng vì để lấy được tờ báo màu đỏ kia, Dương Gian không thể không mạo hiểm, đây là cơ hội của hắn, có tờ báo, nó có thể giúp hắn chống lại được sự sống lại của lệ quỷ.

- Ở chỗ này chờ nó , thử xem nó còn có trở về đây nữa hay không.

Sau khi do dự một lúc, cuối cùng Dương Gian cắn răng quyêt định ở lại chờ con quỷ kia về.

Biết rõ là trong nhà có quỷ mà vẫn dám ở lại.

Để làm được chuyện này cần có can đảm, hơn nữa phải là can đảm rất lớn.

Nhưng mà Dương Gian ở lại cũng không phải là dũng cảm, mà hắn ở lại với ý nghĩ nếu không ở lại thì mình sẽ chết.

Nếu hiện tại mà còn tham sống sợ chết, cũng là tự sát mãn tính* mà thôi. Không thể chờ đến lúc con quỷ trong cơ thể hắn sống lại và ăn thịt cả hắn.

*DG: hiểu nôm na là tự sát một cách từ từ đó.

Ngay tại lúc hắn đang ở nhà mình chờ con quỷ.

Ở một tiểu khu xa hoa tại thành phố Đại Xương.

Chỗ này là nhà của Vương San San.

Từ lúc trường học xảy ra chuyện, mấy ngày này cô đều không bước ra khỏi cửa mà trốn ở trong nhà, bởi vì cô bắt đầu phát hiện ra bản thân có cái gì đó không thích hợp.

Ở bên trong phòng tắm.

Nước từ vòi hoa sen chảy xuống người cô, chảy qua cơ thể mềm mại, nõn nà.

Nhưng hiện tại Vương San San có một chút điên cuồng cùng sợ hãi, cô cầm lấy bàn chải bồn cầu, chà trên cổ mình một cách điên cuồng.

Làn da mềm mại của cô đỏ bừng lên vì bị chà xát quá mức.

Bình thường sẽ không có một ai chịu đựng được loại đau đớn này.

Nhưng mà Vương San San lại giống như là không có cảm giác gì hết, trái lại lại càng dùng sức chà.

Trong mắt cô hiện ra sự hoảng sợ càng ngày càng đậm.

Rất nhanh, làn da bên cạnh cổ của cô bị rách mà máu chảy.

Máu tươi cùng vời nước đọng lại ở trong phòng tắm hòa vào nhau, nhuộm đỏ sàn phòng tắm.

Nhưng mặc kệ cô có chà như thế nào đi nữa, máu chảy nhiều hay ít thì bên trên làn da, chỗ bị máu nhuộm đỏ vẫn còn thấy rõ ràng cái ký hiệu hình hai bàn tay trẻ con, nó như đã ăn sâu vào trong da thịt, như là cái bớt có sẵn từ lúc sinh ra. Căn bản làm thế nào cũng không thể rửa sạch nó được.

Lúc này…

Mẹ của Vương San San là Vương Hải Yến đang ngồi trên ghế sopha ở trong phòng khách, nhìn đồng hồ, trên mặt hiện lên sự lo lắng.

- Con bé đã ở trong phòng tắm hơn hai giờ đồng hồ rồi, buổi sáng đã tắm một lần. . .sẽ không bị bệnh gì chứ, sao lại tắm nhiều thế!

Cha Vương San San ở một bên cũng lộ rõ vẻ lo lắng:

- Sáng hôm qua từ trường về nhà, nó có chút gì đó không bình thường rồi. Ăn cũng rất ít, suốt ngày ở trong phòng, . . . . Rõ ràng là ban ngày thế mà nó còn mở tất cả các đèn lên, rất sợ bóng đêm. Đến hôm nay lại tắm suốt ngày, nếu còn như vậy thì mai phải đưa nó đi bệnh viện xem sao.

Vương Hải Yến nói:

- Ông xã, anh có hỏi được tối hôm trước ở trường học đã xảy ra chuyện gì không? Em đã gọi điện cho mấy thầy cô rồi mà có gọi được.

- Hôm qua, anh đã đi qua trường học một lần, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra mà toàn bộ trường học đều bị phong tỏa rồi. Toàn bộ học sinh đều bắt phải nghỉ học, còn khi nào đi học trở lại thì phải chờ trường thông báo. . . .Hơn nữa lúc đó anh cũng gặp không ít cha mẹ của học sinh.

Vương Bân rít một hơi thuốc, nhíu mày, trên mặt có chút ngưng trọng.

- Mấy cha mẹ của học sinh kia bảo tối hôm đó con của họ cũng ở phòng tự học nhưng hiện tại chưa có về nhà, đã mất tích, điện thoại cũng gọi không được, người cũng tìm không thấy mà số lượng học sinh mất tích rất nhiều.

Vương Hải Yến giật mình:

- Sao chuyện đó có thể xảy ra được?

- Trong trường học chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là chúng ta không có biết mà thôi. Vốn dĩ anh muốn hỏi San San nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của nó, anh lại không dám hỏi, sợ gây áp lực tâm lý cho con.

Vương Bân cầm điếu thuốc dí vào trong cái gạt tàn, sau đó nói tiếp:

- Bộ dạng hiện tại của San San, chắc chắn là bị cái gì đó dọa rồi.

Vương Hải Yến đoán:

- Ông xã, có phải là con bé gặp phải người xấu hay không? Bị ăn hiếp? Trước đây, em cũng có đọc qua một bài báo nói đến một học sinh nữ bị một đám con trai lôi vào trong WC ức hiếp, sau đó khi về nhà thì thần trí của cô ấy không có được bình thường, vẫn cứ cho là mình bẩn, sau đó điên cuồng tắm rửa. . . . cuối cùng là tự sát.

-------

Mỗi ngày 3 chương, mọi người bình luận và like truyện để chương lên nhanh hơn nha!

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch