Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 387: Tiểu ma đầu danh chấn nam bắc (1)

Chương 387: Tiểu ma đầu danh chấn nam bắc (1)







- Tiểu... Tiểu quỷ... Ngươi có bản lãnh, có thần khí như vậy... Ứng mỗ nhận thua, nhưng nếu ngươi muốn đoạt yêu linh của ta, tuyệt đối không thể, Ứng mỗ thà tan xương nát thịt, cũng sẽ không để Bách Thú Tông đoạn tuyệt truyền thừa...



Ứng Sư Hống bị yêu linh trấn trụ, không thể động đậy, khẩu khí lại cực kỳ cường ngạnh.



Lúc này hắn vừa khiếp sợ vừa sợ hãi, chưa từng nghĩ tới, tiểu quỷ này chẳng biết lúc nào đã thành công Trúc Cơ?



Cho dù thành công Trúc Cơ cũng thôi, chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, mình còn không để vào mắt.



Chẳng qua là... Hắn từ nơi nào kiếm được một huyền khí lợi hại như vậy?



Bách Thú Tông truyền thừa, vốn là lấy yêu linh và thần hồn của mình dung hợp, mà Vạn Linh Kỳ, đương nhiên có thể phong ấn yêu linh khu sử, đối với yêu linh trời sinh có tác dụng trấn nhiếp, thật có thể nói là từ gốc rễ đã khắc chế...



Chỉ bất quá ở lúc đầu động thủ, mặc dù bị khắc chế, nhưng hắn cũng phát hiện Vạn Linh Kỳ tựa hồ chỉ có yêu linh, không phát huy được thực lực chân chánh, mình vẫn có lực đánh một trận, trọng yếu hơn là hắn cảm thấy kỳ này khống chế mấy trăm yêu linh, thật sự quá phù hợp Bách Thú Tông, nổi lên lòng tranh đoạt, tham niệm mờ mắt, không có trong lúc phát hiện nguy hiểm mà chạy trốn.



Hơn nữa nếu chỉ ngăn cản Vạn Linh Kỳ, Ứng Sư Hống cảm giác mình còn có phần thắng, chẳng qua ai có thể nghĩ đến, mình toàn bộ tinh thần chống đỡ yêu linh trong Vạn Linh Kỳ, lại bị tiểu quỷ này một gậy đập vào sau gáu?



Huyền khí như vậy không phải cần toàn lực khu sử sao?



Tại sao có thể có dư lực đi tới phía sau mình đánh lén?



Nhiều loại không giải thích được, khiến cho đường đường Tông chủ, bị người đánh cho bất tỉnh, bắt sống.



Chẳng qua vô luận như thế nào, dù sao đã rơi vào trong tay địch thủ, hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể ngoan cố.



Cửu Đầu Sư yêu linh, chính là một trong tam đại yêu linh của Bách Thú Tông đời đời tương truyền, hắn tự nhiên không chịu tùy tiện giao cho người khác.



- Ơ, còn là một kẻ xương cứng, hắc hắc, ngươi để ý Bách Thú Tông truyền thừa như vậy phải không? Vậy ngươi có tin tiểu gia trở về bắt lấy lão đầu tử Trúc Cơ kia, sau đó giết khuê nữ của ngươi, giết sạch đệ tử Bách Thú Tông, cho Bách Thú Tông từ nay hương khói đoạn tuyệt? Đến lúc đó đừng nói một con yêu linh, cho dù ngươi có trên một trăm con yêu linh, còn có tác dụng cái rắm?



Phương Hành cưỡi xe nhẹ đi đường quen hung hăng uy hiếp.



Ứng Sư Hống nghe xong, hai mắt tinh quang bạo xạ, quát lên:



- Ngươi... Ngươi dám?



Phương Hành mãn bất nói:



- Ban đầu là ai rạch mặt khuê nữ nhà ngươi, ngươi không phải không biết chứ?



Ứng Sư Hống nhất thời tức giận, con gái của mình ban đầu chịu thiệt như vậy, hắn tự nhiên rõ ràng.



Nhớ lại chuyện tiểu quỷ này làm, Ứng Sư Hống không nghi ngờ đối phương có đầy đủ lòng dạ độc ác.



Nghĩ đến đây, trong bụng không khỏi rung động, tiểu quỷ này thật có năng lực tiêu diệt cả Bách Thú Tông. Mặc dù hắn chẳng qua là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng có Vạn Linh Kỳ, Bách Thú Tông lại có ai là đối thủ của hắn?



- Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?



Thanh âm của Ứng Sư Hống phát run, vừa hoảng sợ lại vừa có chút ít bất đắc dĩ, gần như cầu khẩn.



Phương Hành cười hắc hắc nói:



- Thứ nhất, biết điều một chút, giao pháp ấn của Cửu Đầu Sư yêu linh ra đây, lão Tà nhà ta coi trọng, đó chính là của chúng ta, thứ hai, ngươi lại dám truy sát ta, nhất định phải lấy tiền ra chuộc tội, thứ ba... Đúng rồi, ta có tên bằng hữu mập mạp chết bầm, hiện tại giống như ở Bách Thú Tông các ngươi, ngươi không giết chết hắn chứ? Ta nói cho ngươi biết, hắn là do ta bảo kê!



Ứng Sư Hống khóc không ra nước mắt nói:



- Không dám, không dám, ngươi nói Dư Tam Lưỡng sao? Người này tu thành Cương Liệp Linh Tướng, có thể thừa kế một trong tam đại yêu linh của Bách Thú Tông, thành tựu tương lai tất trên ta, hơn nữa con gái của ta Xảo Xảo đã xác định muốn bái nhập Băng Âm Cung, mà hai đệ tử đắc ý của ta lại bị ngươi giết, Dư Tam Lưỡng đã được quyết định là người truyền thừa của Bách Thú Tông...



Phương Hành nghe lời này, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hơi ngẩn ra.



Thật ra thì Ứng Sư Hống nói cũng không tỉ mỉ xác thực, trên thực tế sau khi Phương Hành đánh chết Sở Chiêu Dương và Kỳ Hành, hắn hoài nghi Dư Tam Lưỡng và Phương Hành cấu kết, đã giam đối phương lại, chỉ là bởi vì Dư Tam Lưỡng thiên phú phi phàm, mới không lập tức giết hắn.



Nhưng lúc này mình rơi vào tay tiểu quỷ này, hắn nào dám nói thật, không thể làm gì khác là nâng Dư Tam Lưỡng tới vị trí người thừa kế, hy vọng có thể đả động tiểu quỷ này, bỏ qua Cửu Đầu Sư yêu linh của mình, còn nữa, hắn cố ý nhắc tới con gái của mình đã bái nhập Băng Âm Cung, cũng là muốn dùng danh tiếng Băng Âm Cung dọa tiểu quỷ này, để tránh hắn thật gây bất lợi với con gái của mình...



Chẳng qua hắn không nghĩ tới, Phương Hành nghe lời này, giống như ý thức được cái gì, lâm vào trong trầm tư.



Ứng Sư Hống không dám quấy rầy, vẻ mặt kinh hoàng chờ tiểu quỷ này đưa ra quyết định.



Qua hồi lâu, Phương Hành mới ngẩng đầu, nhìn Ứng Sư Hống nói:



- Ngươi nói con gái của ngươi sẽ bái nhập Băng Âm Cung?



Ứng Sư Hống ngây ngốc, vội nói:



- Không sai, Băng Âm Cung Thái Thượng Trưởng lão Hồ Cầm lão nhân gần đây trần tâm thoáng động, muốn thu mấy đệ tử, con gái của ta Xảo Xảo hôm nay đã xác định muốn bái nhập môn hạ của hắn... Đúng rồi, Diệp Cô Âm Diệp cô nương, lần này tới Bột Hải quốc, chính là muốn đón con gái của ta đi Băng Âm Cung, tiểu.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch