Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 262: Có khí phách

Chương 262: Có khí phách




Dịch giả: Mi An

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

"Vị này là Ngô Phong, đường chủ của Diêu Sơn Kiếm Tông." Bạch Tần An lập tức mở miệng giới thiệu.

Vị chưởng môn đội mũ rộng vành màu đen mang theo khăn che mặt kia gật đầu một cái nhưng không lên tiếng, thấy Ngô Phong hành lễ, nàng cũng không hề đáp lại.

Ngô Phong cảm thấy hơi xấu hổ, không ngờ chưởng môn của Miểu Sơn Kiếm Tông lại thanh cao như vậy, hay là chiếc ghế đường chủ của hắn nhỏ quá, không thế lọt vào mắt bà ta được.

Ngô Phong đi qua, phát hiện mấy vị kiếm cô cùng là đường chủ kia đều nhìn chằm chằm vào mình. Dù sao thì Ngô Phong cũng đã qua tuổi ba mươi, không tự tin cho rằng người ta để ý mình.

Chắc chắn là bọn họ muốn tỷ thí với Ngô Phong một trận rồi, hiếm khi có đường chủ Diêu Sơn Kiếm Tông đến sơn môn bọn họ, phỏng chừng những kiếm cô si mê với kiếm đạo này ước gì có thể rút kiếm "chào đón" ngay bây giờ.

Mặt khác còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là nơi này không hoan nghênh nam tử.

Khi Nam Linh Sa cô nương tới thì được ngồi dưới dù trướng màu trắng, trước mặt là rượu ngon quả thơm, còn có một nữ đệ tử ở bên cạnh hầu hạ. Còn Hạo Dã thì lại không được nhận đãi ngộ tốt như vậy, hắn phải ngồi bên ngoài, có gió thì hứng, có nắng thì phơi, trước mặt chỉ có một ly nước đơn sơ, ngoài ra thì không còn gì cả.

Ngô Phong lại nhìn chỗ ngồi của mình, quả nhiên đó chỉ là một bồ đoàn, thuộc kiểu gà mái mà ngồi lên trên cũng có thể ấp trứng ra.

Giữa nam và nữ thật sự có sự chênh lệch lớn đến vậy sao?

Hạo Dã thì có vẻ là một người không câu nệ tiểu tiết, hắn thường xuyên dạo chơi bên ngoài nên rất hay ngủ trong miếu hoang, vô cùng hài lòng về đãi ngộ ở nơi này. Nhưng Ngô Phong thì vẫn chưa quen lắm, hắn gắng gượng ngồi trên bồ đoàn, ánh mặt trời vừa lúc ánh vào trong mắt hắn, gây chói mắt rất khó chịu.

....

Một lát sau, nữ đệ tử Thiệu Oánh lên núi.

Bạch Tần An giới thiệu qua một lượt, quả nhiên các vị đường chủ và trưởng lão đều biểu hiện ra lễ nghĩa phải đạo khi đãi khách, còn tự mình mời Thiệu Oánh đến ngồi dưới bạch trướng cao quý cùng Nam Linh Sa, được nữ đệ tử Miểu Sơn Kiếm Tông cung kính hầu hạ.

Thiệu Oánh có bối phận thấp, thực lực cũng không cao, nàng chỉ tới để góp đủ số thôi. Khi nhìn thấy Hạo Dã sư huynh và Ngô Phong sư thúc lợi hại hơn mình rất nhiều lại hơi đáng thương mà ngồi lủi thủi ở một góc, cả người nàng lập tức mất tự nhiên.

Ngô Phong khẽ thở dài một hơi, phất tay áo một cái, ra hiệu Thiệu Oánh nhập gia tùy tục. Dù sao cũng đang ở trên địa bàn của người khác, cả nhà người ta đều theo nếp sống này...

Không lâu sau, Vân Trung Hà đi lên.

Bạch Tần An thậm chí không thèm giới thiệu lấy một câu, mấy vị trưởng lão và đường chủ Miểu Sơn Kiếm Tông kia lại càng không hề hứng thú.

Vân Trung Hà không hiểu ra sao, sau đó thì bị sắp xếp ngồi ngay cạnh Ngô Phong, cũng là một miếng bồ đoàn, ngươi thích ngồi kiểu gì thì ngồi kiểu đấy. Giờ đang là lúc ánh nắng mặt trời gay gắt nhất, dù đã vào mùa thu nhưng nó cũng khiến người ta thấy nóng bức đến nỗi khó chịu.

Vân Trung Hà tức tối mà không dám nói gì.

"Sư thúc, chúng ta ngàn dặm xa xôi đến đây, đến tận quốc đô luôn rồi, họ gạt chúng ta sang một bên mấy ngày đã đành, đằng này chúng ta vất vả lắm mới lên núi được mà còn qua loa mà tiếp đãi chúng ta nữa là sao?" Vân Trung Hà hạ giọng kể khổ bên tai Ngô Phong.

"Cũng không hẳn là qua loa tiếp đãi đâu, ngươi nhìn Thiệu Oánh đi, chẳng phải nó được chào đón rất nồng nhiệt đấy sao?" Ngô Phong nói với vẻ bất đắc dĩ.

Vân Trung Hà á khẩu không trả lời được.

Vậy là do bọn hắn là nam nhi nên đến một miếng nước cũng không cho uống?

Trời nóng sôi sôi mà tay chân Vân Trung Hà lại lạnh như ngâm nước đá, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Rốt cuộc phải đến khi nào các nam nhân mới có thể đứng thẳng ở Miểu quốc đây?

....

Chờ gần nửa canh giờ.

Người Miểu Sơn Kiếm Tông không mở miệng nói lấy một câu, phảng phất chỉ cần có người chưa leo lên núi thì bọn họ khinh thường giao lưu với người của Diêu Sơn Kiếm Tông vậy.

"Cái tên Chúc Minh Lãng không lạc đường đấy chứ?" Vân Trung Hà hỏi.

"Hắn không có tu vi kiếm tu, có khả năng hơi cố sức khi xem kiếm phổ, chờ thêm lát nữa đi." Ngô Phong bình tâm tĩnh khí nói.

Hai người đang nói chuyện thì thấy Chúc Minh Lãng đi lên từ cầu thang của núi. Hắn nhìn thế trận hoành tráng của Miểu Sơn Kiếm Tông, mặc dù chỉ có nữ tử, cảnh đẹp ý vui đấy, nhưng khắp người các nàng lại toát lên một cỗ hàn khí người sống chớ gần, thật sự khiến người không thoải mái đôi chút.

"Đông đủ cả rồi." Bạch Tần An lên tiếng.

Tinh Họa cô nương không lên sơn môn, chờ tại quốc đô với Phương Niệm Niệm.

Cân nhắc đến việc có khả năng sẽ trộm Thần Cổ Ngọc Đăng, cô em vợ Dự Ngôn sư không có năng lực tự vệ, không mạo hiểm lên đây sẽ an toàn hơn chút.

"Mời nhập tọa." Một kiếm cô toàn thân đều mặc vô cùng kín kẽ đi tới, chỉ dẫn Chúc Minh Lãng đi tới một bồ đoàn sơ sài được đặt dưới ánh nắng chang chang.

Thế nhưng Chúc Minh Lãng lại đi thẳng về phía trướng bồng hoa mỹ màu trắng kia, ngồi cạnh Nam Linh Sa, cầm một nắm bồ đào bình thường mình thích ăn, không hề xem mình là khách.

"Bọn ta có quy củ, nam tử không thể vào trướng bồng, không thể ngồi ghế..." Lúc này, vị kiếm cô ăn mặc kín kẽ kia nghiêm nghị nói.

Bạch Tần An đang định lên tiếng thì chưởng môn đang ngồi cạnh nàng lại giơ tay lên, ra hiệu Bạch Tần An đừng nhúng tay vào việc này.

"Các ngươi định ra quy củ của các ngươi, tuân thủ hay không là chuyện của ta." Chúc Minh Lãng nói.

"Sao ngươi có thể thô lỗ như vậy chứ?" Vị kiếm cô kia thở phì phò nói.

"Đến cả thủ tịch đại đệ tử của các ngươi cũng đã phải khách sáo với ta mấy phần, lúc nào đến lượt một tiểu kiếm cô như ngươi đứng đây khoa tay múa chân." Chúc Minh Lãng trừng kiếm cô vênh váo đắc ý này một cái.

Ngô Phong, Vân Trung Hà và Hạo Dã thấy Chúc Minh Lãng vẫn phách lối kiêu ngạo dù đang ở trên địa bàn của người khác, không khỏi thầm giơ ngón tay cái lên!

Có khí phách!

"Nơi này là Miểu Sơn Kiếm Tông, không thể cho phép một nam nhân hèn mọn như ngươi làm càn..."

"Cút!" Chúc Minh Lãng không kiên nhẫn, lạnh giọng quát mắng.

Ồn ồn ào ào, có để yên cho người ta ngồi không.

Tiểu kiếm cô kia tức giận đến mức đỏ cả mặt, đối mặt với một kẻ hoàn toàn không tuân theo quy củ như Chúc Minh Lãng, nàng ta hoàn toàn không có cách nào, chỉ có thể đáng thương nhìn về phía vị đường chủ không đội mũ che mặt duy nhất để xin giúp đỡ.

Vị đường chủ kia có khuôn mặt lạnh lùng, toàn thân toát lên sự nghiêm nghị và ngang tàng chỉ người chưởng quản giới luật mới có.

"Ngô Phong đường chủ, đệ tử trong môn các ngươi cũng thật không có quy củ, từ trước tới giờ đều không được quản thúc như vậy sao?" Kiếm cô chưởng quản giới luật chất vấn.

"Đây là tiểu sư đệ Chúc Minh Lãng của ta, không phải là đệ tử." Ngô Phong thản nhiên đáp.

Quản thúc Chúc Minh Lãng sao?

Đùa gì vậy, đến cả Kiếm Tôn lão thái công còn quản không nổi đâu!

Muốn quản thúc hắn thì trước tiên ngươi phải đánh thắng được hắn đã.

"Quy củ của bọn ta đã được truyền thừa mấy ngàn năm, trừ khi mọi người nghiêm chỉnh tuân theo quy củ, bọn ta sẽ không tiến hành buổi giao lưu kiếm thuật lần này." Kiếm cô chưởng quan giới luật nói.

"Cũng chẳng có gì hay mà giao lưu, toàn là mấy kiếm pháp cũ rích, nhàm chán, không có tác dụng thực chất thôi, giống như bọn kiếm cô bảo thủ ẩn trong rừng sâu núi thẳm các ngươi vậy, sở dĩ các ngươi cảm thấy mình là nhân tài kiệt xuất trong Kiếm Tông, đơn giản chỉ là vì các ngươi ít ra ngoài, chỉ là ếch ngồi đáy giếng, cứ mãi tự cao tự đại." Chúc Minh Lãng nói.

Ngô Phong ngồi một bên, tròng mắt sắp trợn rớt ra ngoài.

Ông trời của ta ơi, đây chính là địa bàn của người ta đấy!

Khiêm tốn chút đi có được không, trưởng lão và chưởng môn người ta đều đang ở đây đấy!

"Ha ha, khẩu khí thật lớn, trong những năm gần đây, ngươi là kẻ thứ hai dám phát ngôn bừa bãi như vậy trong Miểu Sơn Kiếm Tông bọn ta." Vị chấp pháp đường chủ đi tới, trông có vẻ đã quyết tâm lập uy.

Nam nhân chính là như vậy, ngày nào không bị đánh liền muốn nhảy lên đầu lật ngói!

. . .

DG: “Nhà phải có nóc!” – Đường chủ miểu sơn kiếm tông said =))zzz haha, cho xin ít Kim Phiếu các bạn ơi!!!!!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch