Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 263: Một giới nữ lưu

Chương 263: Một giới nữ lưu




Dịch Gỉa: Vương Linh

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

"Vậy người đầu tiên là ai?" Chúc Minh Lãng ngược lại vô cùng tò mò mở miệng hỏi.

"Rất nhiều năm về trước từng có một tiểu tử Kiếm sư tự tiện xông vào sơn môn của chúng ta, nhưng chỉ vì hắn là con trai của Mạnh chưởng môn mới có thể bình yên vô sự rời khỏi, ngươi thì chưa chắc được như vậy!" Đưởng chủ Giới luật đường nói.

Nói xong lời này, Bạch Tần An nhỏ giọng nói một câu với vị đường chủ Giới luật đường này: "Lâm đường chủ, lần xông vào tông môn trước đó cũng là hắn."

Vị đường chủ Lâm Mẫn sửng sốt hồi lâu.

Cùng một người a!

Thảo nào cái giọng điệu càn rỡ kia lại quen thuộc đến thế.

"Chúc Minh Lãng?"

"Không phải chính là con trai của vị Mạnh chưởng môn kia sao?"

"Hình như đúng thật là hắn rồi, nghe nói nhiều năm về trước hắn còn từng xông vào tông lâm của chúng ta, một mình hắn đánh bại hết chúng đệ tử trong tông, nếu không phải có Ôn Lệnh Phi xuất thủ, mặt mũi của chúng ta có khả năng là phải ném đi cả rồi."

Trong lúc nhất thời, vài vị Kiếm cô, đường chủ đều nhỏ giọng thảo luận.

Mà các vị quận chúa, nữ hầu, nữ thành chủ đang ngồi trong đó cũng dỏng tai lên nghe ngóng.

Mạnh Băng Từ, Mạch chưởng môn, là Môn Chủ tọa trấn của Miểu quốc, những chấp chưởng giả khác đều biết đến nhân vật tuyệt đỉnh này của Miểu Sơn Kiếm tông, nhưng đa số đều không biết rằng nàng còn có một đứa con trai.

Vị chưởng môn đội mũ vành có hắc sa che mặt kia hiển nhiên không phải Mạnh Băng Từ.

Mạnh Băng Từ nhiều năm qua vẫn luôn ngồi dưới thác nước tĩnh tu, nhưng việc khiến nàng bận tâm cũng không còn nhiều.

Tính cách của Mạnh chưởng môn như thế nào mọi người trong Miểu Sơn Kiếm tông đều hiểu rõ, cho nên cũng không có ai thực sự sẽ coi Chúc Minh Lãng như thiếu chủ của Miểu Sơn Kiếm tông thực sự.

Cần dạy bảo thì vẫn cứ việc dạy bảo!

"Ngô Phong đường chủ, ngươi đã nói rằng hắn chính là sư đệ của ngươi, cũng chính là cùng một thế hệ với ngươi và ta, cho nên ta cũng muốn xuất thủ lĩnh giáo một chút kiếm pháp của Diêu Sơn Kiếm tông các ngươi, thuận tiện chỉ bảo một chút quy củ của Miểu Sơn Kiếm tông này, đây cũng không tính là vượt quá quy củ đi." Giới luật đường Lâm Mẫn kiếm cô nói.

"Không sao, vị sư thái này, hay là để Chúc Minh Lãng ta cũng dạy lại cho người một bài học về quy củ của thế giới này, kẻ yếu là ti, cường giả là tôn!" Chúc Minh Lãng ăn xong quả nho, chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị tốt tinh thần ứng chiến.

"Kẻ yếu là ti, cường giả là tôn......tốt, tốt, tốt!" Kiếm cô Lâm Mẫn rõ ràng đã có chút tức giận.

Ánh mắt của những vị quận chúa, nữ hầu, nữ thành chủ cố ý đến đây dự thính bên cạnh dường như càng thêm sáng láng.

Còn tưởng chỉ là một cuộc hội nghị bình thường vô cùng khô khan và nhàm chán, không ngờ vừa mới lên tới nơi đã giương cung bạt kiếm thế này, không hổ là kiếm tông số một của Cực Đình đại lục, quả nhiên không chút khoan nhượng.

Thật không biết vì sao, hoa quả ăn càng thêm ngon miệng rồi.

Lâm Mẫn kiếm cô bước về chỗ đất bằng phẳng trên núi, thậm chí không hề tháo xuống mũ che mặt đang đội trên đầu.

Chúc Minh lãng đương nhiên cũng sẽ không lùi bước, chẳng lẽ thật sự muốn giống như ba tên nam nhân không có tiền đồ Ngô Phong, Hạo Dã, Vân Trung Hà kia, ngồi xổm dưới ánh mặt trời? Như vậy làm sao rửa được mối nhục năm đó?

Thực ra việc phải ngồi xổm dưới ánh mặt trời như thế kia cũng không làm hắn mất mặt bao nhiêu, chỉ có điều việc phân biệt đối đãi như vậy khiến Chúc Minh Lãng cảm thấy có chút khó chịu.

Đối với những người ở Miểu Sơn Kiếm tông này, nghe theo lời bọn họ cũng chẳng có chút ý nghĩa nào cả, có vẫn đề gì cứ việc rút kiếm ra giải quyết!

"Xin chỉ giáo." Lâm Mẫn Kiếm cô cầm kiếm trong tay lạnh lùng nói.

"Không thành vấn đề, tỷ thí với người có kiếm đạo trác tuyệt như ta, quả thực đối với ngươi có lợi không nhỏ a." Chúc Minh Lãng nói.

Lâm Mẫm Kiếm cô tức giận đến mức bàn tay cầm kiếm cũng không nhịn được mà rung nhẹ.

Chỉ là một câu khiêm tốn với Diêu Sơn Kiếm tông bọn ngươi mà thôi, tiểu tử này còn dám được đà lấn tới!

Không cần phí lời nữa, Lâm Mẫn Kiếm cô đảm đương chức vụ đường chủ của Giới luật đường, chính là chuyên môn quản giáo và trừng phạt nghiêm khắc đối với những đệ tử làm trái quy tắc, hung ác độc địa trứ danh, vị tiểu kiếm cô ban nãy vừa mới bị Chúc Minh Lãng quát lớn bây giờ có chút cảm giác được cười trên nỗi đau người khác rồi.

Lâm Mẫn kiếm cô có lẽ là thuộc đấu kiếm phái, khí tức trên người nàng như nước vùng eo biển cuồng phong không ngừng nghỉ, mặc dù vẫn chưa xuất kiếm, cỗ khí tức ấy dường như đã đánh đến vị trị của Chúc Minh Lãng, vừa cuồng bạo vừa lạnh thấu xương.

"Xem kiếm!"

Bộ cước của Giới luật đường đường chủ Lẫm Mẫn vô vùng bình ổn, động tác xuất kiếm cũng hết sức rõ ràng, chỉ là một kiếm này đánh tới, giống như cuộn cả cơn gió tàn bạo gào thét xung quanh cũng đánh tới, Những bức thạch điêu, cây cối cung quanh lay động kịch liệt cả lên, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ vậy.

"Kiếm tiếu!"

Chúc Minh Lãng đứng ở đằng xa, căn bản không cần di chuyển đến nửa bước.

Kiếm Linh Long phá không mà ra, thân kiếm đỏ thẫm, thân kiếm lay động, mang theo toàn bộ khí lưu quanh Kiếm các tới, biến chúng thành từng đợt sóng lớn cuồn cuộn, cuối cùng hội tụ thành một đợt sóng thần kiếm khí cuộn trào mãnh liệt.

Một bên là phong ba.

Một bên là sóng dữ, uy lực chênh lực cực đại.

Chúc Minh Lãng cũng lười trình diễn màu mè này nọ với Lâm Mẫn kiếm cô, trực tiếp lấy bạo chế bạo!

Khí lãng cuồn cuộn, Chúc Minh Lãng bên này trực tiếp hình thành tư thế như muốn nuốt trọn mọi thứ, triệt triệt để để nuốt trọn đợt kiếm khí cuồn cuộn nổi lên của Lâm Mẫn Kiếm cô, đồng thời cũng bức lui Lâm Mẫn Kiếm cô.

"Ở bên ngoài Miểu quốc, rất nhiều nam nhân trác tuyệt như ta đều rất có phong độ, ta thấy ngươi cũng chỉ là một giới nữ lưu, ta liền nhường ngươi chút vậy, kiếm của ngươi nếu bức ta dịch chuyển nửa bước, coi như Chúc Minh Lãng ta thua!" Chúc Minh Lãng nở nụ cười, lời nói này không chỉ nhằm vào một mình Lâm Mẫn Kiếm cô, mà càng là muốn nhằm vào toàn bộ người Miểu Sơn Kiếm tông.

Quá mức ngông cuồng!

Không cuồng ngạo làm sao gọi là rửa sạch nỗi nhục lúc trước!

"Một giới nữ lưu???" Những lời này quả thực đã chọc đến điểm thịnh nộ của Lâm Mẫn Kiếm cô, nàng đứng vững lại thân hình, dùng kiếm chỉ thẳng vào Chúc Minh Lãng.

Đột nhiên, Lâm Mẫn Kiếm cô xuất thủ, thanh kiếm trong tay tựa như cánh buồm màu trắng, dĩ nhiên cũng phá tan cái Kiếm tiếu này của Chúc Minh Lãng, kiếm mang màu trắng bỗng chốc biến thành một đạo kiếm ác liệt bén nhọn chém xuống, chém thẳng về phía Chúc Minh Lãng!

Một kiếm này, chẳng lẽ Chúc Minh Lãng cũng không né sao?

Tên đăng đồ tử chỉ biết khua môi múa mép!

Chúc Minh Lãng vẫn như cũ không hề có ý muốn dời nửa bước chân, thậm chí hắn còn vào thời khắc này lải nhải không ngừng.

"Kiếm phổ đơn giản khắc trên mấy bậc thang dẫn lên đây của các ngươi, lúc đi lên núi ta có học được mấy chiêu, tuy là nói đây là lần đầu giao lưu kiếm pháp giữa Diêu Sơn Kiếm Tông cùng Miểu Sơn Kiếm tông, nhưng ta vẫn cảm thấy các ngươi vẫn chưa có tư cách để ta phải dùng đến Diêu Sơn kiếm thuật."

Khi vẫn còn đang nói không ngừng, Kiếm Linh Long đã đỡ được đòn tấn công của kiếm phàm, đồng thời dựa vào lực lượng của thân kiếm ép Giới luật đường Lâm Mẫn phải lùi về sau mấy bước!

"Kiếm thước!"

Chúc Minh Lãng đứng ở đó, tâm niệm hợp nhất với Kiếm Linh Long, dùng ngón tay chỉ dẫn, thi triển ra Phi kiếm kiếm thước lúc trước học được ở Bia thành!!

Sắc trời sáng tỏ, Kiếm Linh Long một thân đỏ thẫm vô cùng nổi bật, nhưng khi Chúc Minh Lãng nín thở ngưng thần, Kiếm Linh Long lại biến mất ngay dưới ánh nắng chói chang, vô tung vô ảnh, hoàn toàn chẳng thấy đâu!

"Thước!"

Chúc Minh Lãng cao giọng quát một tiếng, ngọn tay chợt chỉ về hướng của lâm Mẫn Kiếm cô đang đứng, khí phách như một vị kiếm tiên hạ phàm!

Lâm Mẫn Kiếm cô cảm thấy không lành, vội vội vàng vàng biến đổi vị trí qua phải qua trái.

Nàng không nhìn thấy Chúc Minh Lãng phi kiếm, dưới ánh nắng gắt gao như vậy, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy, quả thực khiến cho Lâm Mẫn có vài phần bất an.

Những Kiếm cô trong Miểu Sơn Kiếm tông, còn có những nữ nhân quyền quý của quốc đô Miểu quốc cũng âm thầm lấy làm lạ, vì sao các nàng không ai thấy được Chúc Minh Lãng phi kiếm.

Phi Kiếm kiếm thước, đúng là trước tiên phải ẩn kiếm sau đó lại xuất kiếm nhanh như tia chớp, cũng có thể ẩn kiếm trong các khoảng tối, nhưng vẫn phải có một chút vết tích của kiếm mới đúng chứ, không có khả năng hoàn toàn biến mất trong không khí, huống hồ là còn dưới ánh nắng mặt trời chói chang như này, dù sao vẫn phải có bóng, chẳng lẽ Chúc Minh Lãng đã đạt đến cảnh giới kiếm ẩn??

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch