Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nguyên Tôn

Chương 136: Bắt Đầu Thấy Võ Hoàng

Chương 136: Bắt Đầu Thấy Võ Hoàng




Nhóm dịch: TTTV

Dịch: Bumbee

-----------------------

Ầm!

Trong lầu rộng rãi, có một luồng nguyên khí hung hãn chấn động, giống như phong bạo từ trong cơ thể thiếu niên mặc áo bào màu vàng bạo phát ra. Trong cơ thể của hắn, huyết nhục, xương cốt dường như vào lúc này chấn động, trong lúc mơ hồ phát ra tiếng rồng gầm gừ.

Một cỗ khí thế uy nghiêm từ trong cơ thể hắn phát ra, phảng phất là khí thế Vương giả.

Đám người xung quanh đang dùng bữa liền bị loại khí thế này làm cho chật vật, vội vã lùi ra sau. Mặc dù bọn họ trong lòng đểu giận dữ, nhưng khi bọn hắn nhìn rõ thiếu niên mặc áo bào màu vàng kia là ai thì đều đem sự phẫn nỗ nuốt xuống trong đáy lòng, không dám hé răng nửa chữ.

Cỗ khí thế cường hãn kia giống như bài sơn đảo hải, cuối cùng bao phủ tới vị trí của Chu Nguyên đang đứng.

-Hì hì, ta nói này, Đại Võ thái tử điện hạ không khỏi có chút quá bá đạo đi? Nơi này cũng không phải do nhà ngươi mở, vì sao ăn một bữa cơm còn bị ngươi quấy nhiễu?

Đôi mắt như hoa đào của Tả Khâu Thanh Ngư nhắm lại, khẽ cười một tiếng, tiến lên một bước, nguyên khí hùng hồn từ trong cơ thể nàng bạo phát ra, đem chấn áp nguyên khí của Võ Hoàng đánh tới.

Trên gương mặt Yêu Yêu vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ là nơi ấn đường có hào quang lấp lóe, nàng duỗi ngón tay ngọc, nhẹ nhàng điểm một cái.

Ba!

Dường như có một đạo thần hồn vô hình mãnh liệt bắn ra, gây ra chấn động. Khí thế hùng hồn phát ra từ trong cơ thể của Võ Hoàng tựa như bị cái gì đâm thủng, phát ra thanh âm rất nhỏ, cuối cùng triệt để tiêu tán.

Trong cả lâu các, cảm giác áp bách kia cũng biến mất.

-Tức chết ta rồi, thật sự nghĩ cô nãi nãi ta dễ ức hiếp lắm phải không?

Khuôn mặt nhỏ của Lục La trở nên khó coi, hôm nay thật sự là mọi việc không thuận, người nào người nấy đều không coi nàng ra gì!

Thật sự là nhịn không được!

Trên vai của nàng, con chim nhỏ màu lam, tỏa ra hàn khí sắc lạnh, giống như muốn đem không khí đóng băng, gắt gao đánh về phía thiếu niên mặc áo bào màu vàng ngồi ở gần cửa sổ.

Theo động tác của ba cô gái này, bầu không khí trong nháy mắt trở nên “giương cung bạt kiếm”, căng thẳng vô cùng.

Chu Nguyên sắc mặt vẫn trầm như nước, hắn chỉ là nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc áo bào màu vàng, năm ngón tay nắm chặt, Oán Long Độc lòng bàn tay đang gầm thét, phảng phất muốn dâng lên nhưng bị hắn áp chế lại.

Trước mắt của hắn có chút hoảng hốt, dường như ký ức đã bị phủi bụi trong phút chốc lại được đào bới lên.

Trên tế đàn lạnh buốt.

Hắn bị đặt ở trung tâm, ở phía trước hắn cũng có một đứa bé trai nhỏ như hắn. Lúc hắn nhìn sang, bé trai kia dường như đang nhếch môi cười với hắn.

Hai mắt Chu Nguyên khép hờ, bóng tối bao trùm trước mắt, sau đó lại từ từ mở ra, ánh mắt khôi phục trạng thái bình thường.

Trong tầng lầu, tất cả mọi người đều nhìn qua giằng co bên này, có âm thanh trầm thấp bàn tán vang lên.

-Đó là Đại Võ Võ Hoàng sao?

-Quả nhiên rất mạnh!

-Chậc chậc, nữ tử kia là Tả Khâu Thanh Ngư? Còn có tiểu quận chúa của Vạn Thú vương triều. . . Hai nữ tử này cũng thật nóng nảy!

-Còn có nam nhân xinh đẹp như tiên nhân kia, nghe nói thần hồn của hắn đã bước vào Thực Cảnh.

-Trách không được lúc trước chỉ một ngón tay đã phá vỡ khí thế áp bách của Võ Hoàng.

-Nhưng tiểu tử Dưỡng Khí Cảnh kia là ai?

-Ta nghe nói hắn là Chu Nguyên đến từ Đại Chu vương triều. . .

-Thì ra là hắn! Ta nghe đồn Đại Võ phản Chu, năm đó mãng tước nuốt rồng kia đã nuốt Thánh Long Khí Vận của vị điện hạ kia của Đại Chu, mà vị điện hạ năm đó chính là Chu Nguyên!

-Thì ra là thế, đây hóa ra là kẻ thù cũ!

-Nhưng thực lực của Chu Nguyên cùng Võ Hoàng bây giờ quá lớn...Không có mấy người kia bên cạnh hắn, chỉ sợ hắn liền trực tiếp bị Võ Hoàng một chưởng đánh chết.

. . .

Rất nhiều âm thanh nho nhỏ vang lên, rất nhiều người đều hăng hái nhìn một màn này trước mắt .

Khi mà rất nhiều người đều cho rằng hai bên sẽ có một cuộc đại chiến, thì Võ Hoàng ngồi bên cửa sổ lại thu liễm khí thế, thần sắc không vui không giận đứng dậy.

Hắn cũng không nói câu gì, chỉ là mắt nhìn phía trước, cuối cùng đi qua bốn người Chu Nguyên.

Khi đi ngang qua bên người Chu Nguyên, cước bộ của hắn dừng lại một chút, hắn vẫn như cũ tỏ ra không hề để tâm tới Chu Nguyên, mắt vẫn nhìn về khoảng không phía trước, lại dường như có chút thất vọng nói:

-Cho ngươi nhiều thời gian như vậy, kết quả vẫn cứ khó coi như thế.

Hắn lắc đầu, không nói gì thêm, trực tiếp cất bước đi xuống lầu.

Thần sắc Chu Nguyên cũng không có bởi vì câu nói của Võ Hoàng mà biến đổi gì, hắn chậm rãi buông tay ra, Oán Long Độc trong lòng bàn tay cuối cùng bị hắn áp chế xuống.

-Ăn cơm đi!

Hắn bình tĩnh nói.

Một đoàn người vào bàn, đôi mắt như đóa hoa đào của Tả Khâu Thanh Ngư hiếu kỳ nhìn Chu Nguyên, nhìn tới nhìn lui rồi nói:

-Ngươi có khúc mắc với tiểu tử Võ Hoàng kia sao?

-Có muốn ta giúp các ngươi hòa hoãn không?

Chu Nguyên cười cười, nói:

-Khúc mắc sinh tử, chỉ có thể một chết một sống.

Tả Khâu Thanh Ngư trầm mặc một chút, nói:

-Vậy ngươi thật xui xẻo, ngươi căn bản không phải là đối thủ của Võ Hoàng.

-Trên đời cũng không có chuyện gì là tuyệt đối.

Chu Nguyên chậm rãi nói:

-Một năm trước đó, ta tám mạch không hiện, ngay cả tu luyện cũng không có cơ hội, nhưng bây giờ, ta cũng có thể tới nơi này rồi, không phải sao?

Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La đều là kinh ngạc, tên tiểu tử này vậy mà mới bắt đầu tu luyện một năm thôi ư?

-Chậc chậc, đều nói ngươi có Thánh Long Khí Vận, bây giờ xem ra, sợ là thật sự có một tia khả năng này.

Hai tay Lục La ôm má, cười nói.

-Nhưng ngươi yên tâm, có chúng ta ở đây, Võ Hoàng kia có lợi hại thế nào, cũng không làm gì được ngươi!

Chu Nguyên cười đưa thực đơn đưa cho Lục La, nói:

-Vậy thì để cám ơn, cho ngươi gọi món ăn đó.

Hắn nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, phía trên tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn cao cấp, chớ nói tam phẩm, thậm chí ngay cả tứ phẩm nguyên thú đều có, chỉ là giá cả cao đến quá đáng, một món cũng lên tới mười mấy vạn nguyên tinh.

Lục La tiếp nhận, mắt to liếc Tả Khâu Thanh Ngư, cười hì hì nói:

-Đã có người mời khách, vậy. . . toàn bộ gọi món đắt nhất đi!

-Đầu Lôi Hổ hấp!

-Thịt kho tàu Linh Ngưu!

-Ướp lạnh Hỏa Viêm Mãng!

. . .

Tả Khâu Thanh Ngư ở một bên nghe được từng tiếng hô của Lục La, miệng nhỏ không nhịn được cong lên, tiểu tử này, thật sự không có chút nào khách khí!

. . .

Bóng đêm bao trùm.

Trong phòng, Chu Nguyên ngồi xếp bằng ở trên giường, bàn tay hắn nắm chặt, bình ngọc đựng Thần Hồn bản nguyên kia xuất hiện ở trong tay, cùng lúc đó, tay áo vung lên, Minh Hồn Quả cùng Chu Huyết Thảo cũng xuất hiện ở trước mặt.

Hắn nhìn ba bảo vật này, trong mắt có ánh sáng lóe lên, hôm nay gặp được Võ Hoàng, không thể không nói tới thực lực của hắn hoàn toàn vô cùng cường hãn, nhưng cái đó cũng không làm hắn có nửa điểm sợ hãi.

Ngược lại làm cho ý chí chiến đấu trong lòng Chu Nguyên càng thêm hừng hực như lửa cháy.

Hắn biết trên con đường tu luyện, Võ Hoàng chính là chướng ngại lớn nhất của hắn, chỉ có đánh bại Võ Hoàng, hắn mới có thể chân chính đi vào con đường Thánh Long kia.

-Võ Hoàng, cuối cùng ai chết trong tay ai, ở Thánh Tích Chi Địa sẽ biết rõ.

-Đến lúc đó, ta cũng sẽ để cho ngươi biết, khí vận của ta, không phải ngươi nói cướp liền có thể cướp, những điều các ngươi làm với ta, đối với ta chẳng qua chỉ là tôi luyện, thử thách.

-Bước qua các ngươi, ta có thể chân chính bước vào con đường Thánh Long!

-Cho nên. . . Không nên vui mừng quá sớm!

Trong lòng Chu Nguyên không do dự nữa, chỉ thấy nơi ấn đường có tia sáng hiển hiện, đạo hư ảnh thần hồn kia tản mát ra lực hấp dẫn, trực tiếp đem giọt Thần Hồn bản nguyên kia nuốt vào trong.

Cùng lúc đó, Minh Hồn Quả cùng Chu Huyết Thảo trong tay Chu Nguyên dường như vỡ vụn, hóa thành từng sợi khí đỏ thẫm, lượn lờ bay lên, nhập vào ấn đường của Chu Nguyên.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch