Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nguyên Tôn

Chương 137: Hư Cảnh Hậu Kỳ

Chương 137: Hư Cảnh Hậu Kỳ




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Bumbee

----------------------

Giọt “Thần Hồn bản nguyên” kia biến thành khí thần hồn cực kỳ thuần khiết, cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong thần hồn của Chu Nguyên.

Mà cùng lúc đó, Minh Hồn Quả và Chu Huyết Thảo biến thành hai luồng khí đen đỏ, cũng dũng mãnh tràn vào, cùng với khí thần hồn thuần khiết kia hoà trộn vào nhau.

Xuy xuy!

Hai bên quấn lấy nhau, lập tức tạo ra biến hóa, khí thần hồn vốn thuần khiết kia, dường như là lần thứ hai bị tinh luyện, mờ mờ ảo ảo tản ra thứ sắc màu như thạch anh.

Từng luồng khí thạch anh lan toả trong thần hồn, thần hồn cũng tham lam hấp thu, tức thì có một hình thể hư ảo, đó là giai đoạn đầu của sự biến hoá, dần dần trở nên đông đặc.

Cảm nhận được thần hồn trong cơ thể không ngừng lớn lên, Chu Nguyên liền thúc giục “Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp”.

Trong hư không, Thần Ma hỗn tạp tới vô biên vô tận lại chậm rãi chuyển động, giống như là có thể đem vạn vật nhập vào trong đó, phai mờ tất cả.

Thế mà hôm nay, lần nữa Chu Nguyên đối mặt với Hỗn Độn Thần Ma, sợ hãi đã không còn, thần hồn thôi ra, không chút do dự tiến vào bên trong.

Ầm ầm!

Thần Ma bắt đầu chuyển động, nghiền ép lấy thần hồn.

Áp lực kinh khủng, lại lần nữa bao phủ lên làm cho thần hồn của Chu Nguyên không ngừng run rẩy.

Nhưng hắn lại là cắn răng kiên cường chống đỡ, đồng thời Thần Hồn bản nguyên biến thành khí thần hồn thuần khiết đang không ngừng vì hắn chống đỡ.

Vì vậy, trong khoảng thời gian Thần Ma chuyển động, thần hồn của Chu Nguyên cũng đau khổ chống đỡ.

Trên sự loang lổ hỗn tạp củaThần Ma, luồng sáng màu vàng và màu xám chậm rãi chuyển động tới.

Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, thần hồn của Chu Nguyên dưới sự chuyển động của Thần Ma cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, đó là dấu hiệu sắp đạt tới cực hạn.

Nhưng cho dù thần hồn bị nghiền ép tới đau đớn kịch liệt, Chu Nguyên vẫn như cũ không hề mảy may nghĩ tới hai chữ từ bỏ.

Hôm nay gặp Võ Hoàng đã làm cho hắn có một chút áp lực, cuối cùng mặc kệ có như thế nào, Võ Hoàng cũng là thiên kiêu trẻ tuổi có pháp lực đứng đầu ở Thương Mang đại lục, hắn so với Chu Nguyên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Cho nên, Chu Nguyên muốn thu nhỏ khoảng cách chênh lệch ấy, lần này nâng cấp thần hồn hắn nhất định phải thành công!

-Nếu là ngay cả chút khó khăn này cũng không giải quyết được thì còn nói gì tới chuyện trở lại Thánh Long Chi Lộ?

Trong lòng Chu Nguyên dường như có tiếng gào thét vang lên.

Vù vù!

Dường như cảm nhận được chấp niệm mạnh mẽ của Chu Nguyên, thần hồn vốn đã đạt tới cực hạn bỗng nhiên bộc phát ra chấn động lợi hại, những vết rạn trên thần hồn vào lúc này lại nhanh chóng được phục hồi như ban đầu.

Két!

Trong không gian mờ mờ ảo ảo lại có một thanh âm rất nhỏ vang lên.

Đó là thanh âm va chạm của hai luồng sáng màu vàng và màu xám trong sự loang lổ hỗn tạp của Thần Ma

“Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp” tầng thứ 2 cuối cùng đã bị Chu Nguyên chinh phục!

Nhất chuyển Nhất Trọng Thiên!

Âm thanh kia kia truyền tới tai Chu Nguyên, trong lòng của hắn cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, thần hồn lần thứ hai bị Hỗn Độn Thần Ma nghiền ép, một lát sau ở bên ngoài Hỗn Độn Thần Ma ngưng tụ thành.

Không thể nghi ngờ gì, lần ngưng tụ thần hồn này so với trước nhiều hơn gấp mấy lần, thậm chí trong mơ hồ có thể nhận ra được, đây là dấu hiệu cho việc bắt đầu thực hoá.

Hư Cảnh hậu kỳ!

Trong lòng Chu Nguyên khó khăn kìm nén niềm vui mừng tột độ này, trải qua trăm đắng ngàn khổ, hắn cuối cùng cũng tự mình đem thần hồn bước vào tới Hư Cảnh hậu kỳ!

Khi thần hồn bước vào Hư Cảnh hậu kỳ, hắn có thể có năng lực tu hành tam phẩm nguyên văn.

Tuy nói hôm nay tu vi nguyên khí của hắn vẫn như trước chỉ là Dưỡng Khí Cảnh hậu kỳ, nhưng mượn vào sự mạnh mẽ của Thông Thiên Huyền Mãng Khí, lại dựa vào bản thân tu luyện Huyết Hồng Khí Phủ, sức mạnh càng tăng thêm.

Cho nên bây giờ dù chỉ là lấy nguyên khí giao đấu, sức chiến đấu của Chu Nguyên sẽ không thua Thiên Quan Cảnh trung kỳ.

Bây giờ tu thành tam phẩm nguyên văn, đối thủ nếu là Thiên Quan Cảnh hậu kỳ sẽ không làm gì được Chu Nguyên.

Điều làm cho Chu Nguyên cảm thấy nuối tiếc chính là, Thiên Quan Cảnh hậu kỳ hắn nói ở đây lại không bao gồm Võ Hoàng và những thiên kiêu đứng đầu kia, bởi vì những người này đã ở tầng cao nhất của Thiên Quan Cảnh hậu kỳ, tư cách chiến đấu của bọn chúng cao hơn Chu Nguyên, cho nên nếu như Chu Nguyên muốn chính diện chống lại Võ Hoàng, tối thiểu nhất tu vi nguyên khí của hắn cũng phải bước vào Thiên Quan Cảnh mới được.

Dù vậy Chu Nguyên cũng không nản chí, bởi vì hắn biết, khoảng cách thực lực của hai bên đang càng ngày càng thu nhỏ.

Ở trong phòng, Chu Nguyên chầm chậm mở mắt, hào quang lấp lánh nơi ấn đường cũng từ từ biến mất, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, lúc này bóng tối đã dần tan, ánh rạng đông buổi sớm lẻ lỏi qua những tầng mây, chiếu sáng khắp Thánh Tích Thành hùng vĩ.

Hắn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt.

-Võ Hoàng, Thánh Tích Chi Địa lần này, chúng ta hãy đem hết những ân oán giải quyết một lần cho xong đi.

. . .

Sau khi đột phá Hư cảnh hậu kỳ, đầu tiên Chu Nguyên liền đi tìm Yêu Yêu.

-Đột phá?

Liếc liếc hắn một cái, lại hỏi thêm một câu, sau đó thấy Chu Nguyên gật đầu, nàng cũng khẽ gật đầu một cái, mỉm cười nói:

-Sau khi chịu nhục liền biến nó thành sự dũng cảm, cũng không tệ lắm.

Nàng nói câu này rõ ràng là cảm nhận được hôm qua sau khi gặp Võ Hoàng, Chu Nguyên đã biến sự đè nén kia trở thành động lực để đột phá.

Chu Nguyên cười cười, nói:

-Hôm nay có thể dạy đệ tam phẩm nguyên văn không?

Thánh Tích Chi Địa sắp mở cho nên hắn muốn tranh thủ thời gian, học một chút tam phẩm nguyên văn, như vậy mới có một chút nắm chắc khi bước vào Thánh Tích Chi Địa.

-Cũng tốt, tránh cho hai tên kia cứ nằng nặc đòi kéo ta đi dạo phố.

Yêu Yêu vươn vai mệt mỏi, nàng cũng có chút bất đắc dĩ, Lục La quá hoạt bát, bây giờ lại có thêm một tên Tả Khâu Thanh Ngư luôn nhìn nàng đầy ẩn ý. Người thích yên tĩnh như Yêu Yêu đúng là bị hai người kia dày vò không ít.

Thế là, hai người tìm một gian phòng yên tĩnh, bắt đầu truyền dạy tam phẩm nguyên văn.

Mà buổi học này bắt đầu từ sáng sớm, một mạch kéo dài tới tận hoàng hôn trời chiều.

-Mấy đạo tam phẩm nguyên văn này coi như đệ đã học xong bước ban đầu, nhưng muốn sử dụng nó một cách thuần thục thì cần phải dụng tâm tập luyện.

Yêu Yêu vuốt ve Thôn Thôn bên cạnh, nói với Chu Nguyên.

Chu Nguyên gật đầu, nói:

-Đệ sẽ nhanh chóng luyện thành nó.

Yêu Yêu đôi mắt sáng nhìn về phía Chu Nguyên, nói:

-Xem ra Võ Hoàng thật sự tạo cho đệ áp lực không hề nhỏ.

Chu Nguyên cười gật đầu, cũng không phủ nhận:

-Hắn so với đệ hiện tại, thực sự mạnh hơn rất nhiều, vì thế đệ nhất định phải nâng cao thực lực bản thân.

Một bàn tay Yêu Yêu chống cằm, bàn tay khác đặt trên bàn, nhưng ngón tay ngọc tinh tế gõ gõ lên mặt bàn, nói:

-Võ Hoàng kia đúng là một nhân vật khó đối phó.

Hôm qua gặp mặt một lần, trong mắt Yêu Yêu, Võ Hoàng chính là một nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ.

Mặc dù cao ngạo, nhưng hắn có tư cách để cao ngạo.

-Chỉ là. . .

Yêu Yêu đang nói thì dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên rồi mới nói tiếp:

-Hắn từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, danh tiếng vang xa, tự nhiên kiêu ngạo.

-Nhưng theo ta nhìn thấy, nếu đem các ngươi so sánh, đệ ở trong tuyệt cảnh mà đột phá vòng vây, không hề tự ty bản thân vốn nhỏ bé, cố gắng tiến lên, đệ so với hắn càng xuất chúng hơn.

Chu Nguyên ngẩn người, không nhịn được cười nói:

-Tỷ đang khen ta sao?

Dưới cái nhìn của Yêu Yêu, đây quả là một điều hiếm có, Chu Nguyên chưa từng thấy nàng khen ai bao giờ.

Đôi môi đỏ của Yêu Yêu mở nhẹ ra, nói:

-Xem như thế đi.

Chu Nguyên nhẹ gật đầu, nói:

-Cảm ơn.

Trong lòng hắn lúc này, ý chí chiến đấu hừng hực bốc cháy, như Yêu Yêu đã nói, Võ Hoàng mạnh chỉ là bởi vì Võ Vương chuẩn bị cho hắn một khởi đầu thuận lợi, một con đường trải hoa hồng.

Mà hắn, từ nhỏ lại đứng trước trước tuyệt cảnh, không có tám mạch thậm chí cũng không có cách nào tu luyện.

Nhưng những tuyệt cảnh này đều bị hắn từng bước một thoát ra, mở ra một con đường đi cho riêng mình.

Hắn từ trước tới giờ cũng không cho rằng, hắn sẽ thấp kém khi so sánh với Võ Hoàng.

Chu Nguyên hít một hơi thật sâu, tâm tình trong lòng bình thường trở lại, chỉ là một khắc sau, hắn cùng Yêu Yêu sắc mặt bỗng nhiên thay đổi nhẹ. Bọn họ cùng đứng dậy, từ cửa sổ nhìn về hướng bầu trời bên ngoài Thánh Tích Thành.

Lúc này, có sáu luồng hào quang giống như sao trời bay qua, mang theo cỗ áp lực không có cách nào hình dung nổi, trùng trùng điệp điệp tràn ngập khắp trời đất, bao phủ cả tòa thành.

Nguyên văn kết giới trên không của Thánh Tích Thành vào lúc này cũng mở ra.

Một đạo thanh âm hùng hồn, vang vọng toàn thành.

-Thánh Tích Thành Tiêu Thiên La, cung nghênh sứ giả Lục Thánh Tông!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch