Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhà Có Shota

Chương 18: Quần áo mới

Chương 18: Quần áo mới

Hôm nay là một ngày làm việc vất vả, lúc cô rời khỏi công ty đã là 9 rưỡi tối. Công việc tồn đọng của kì nghỉ tết cuối cùng cũng được cô xử lý gần hết, muộn nhất là khoảng tuần sau tất cả có thể trở về quỹ đạo bình thường. Chung Mạn kéo lê cơ thể mệt mỏi đến bến xe buýt. Trên đường đi, cô chợt nhìn thấy một con ma nơ canh trẻ em trong tủ kính đang mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay rất đẹp. Với con mắt chuyên nghiệp của cô, nhóc con ở nhà mà mặc chiếc áo này vào, đảm bảo ăn đứt con ma nơ canh kia.

Cô cân nhắc một hồi, sờ sờ túi xách của mình. Nhớ đến hai ngàn tệ Trương Minh Nghi đưa trước kì nghỉ tết vẫn còn dư hai trăm, cô hạ quyết tâm đẩy cửa đi vào, chẳng tốn mấy thời gian đã xách được chiến lợi phẩm ra về.

Sau một phen lắc lư trên xe buýt, cuối cùng cũng về được đến nhà. Vừa mới dừng trước cửa nhà, chìa khóa còn chưa kịp lấy ra, Diệp Minh Hi ở bên trong đã chạy ra mở cửa cho cô. Cô không nhịn nổi trêu chọc cậu: "Động tác nhanh vậy, chẳng lẽ cả ngày em đều canh ở cửa sao?"

Về đến tổ ấm nhỏ của mình, mệt nhọc cả ngày như gần như đã tan biến. Chung Mạn vào trong nhà đặt đồ xuống rồi vội vàng lấy áo mới ra, dúi vào tay cậu: "Nào, mau thay cho chị ngắm đi."

Trước giờ Diệp Minh Hi vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời cô, không hiểu sao lần này lại bướng bỉnh đứng yên một chỗ không động đậy gì. Chung Mạn còn tưởng cậu vui đến ngẩn người vì có áo mới, cũng chẳng để ý. Mãi đến khi đã thúc giục vài lần mà cậu vẫn cứ không chịu đi, cô mới thấy không ổn, tò mò hỏi: "Sao vậy, em không thích áo này à?"

Cậu lắc đầu.

"Vậy..." Cô không nghĩ ra lý do nào khác. "Sao em lại không chịu đi thay nó?"

Cậu chỉ cầm chiếc áo, không nói năng gì.

"Nhóc con, em còn như thế nữa là chị sẽ giận đấy." Cô khoanh tay trước ngực liếc xéo cậu, cậu vẫn không động đậy. Cô giận dỗi nói "Không thích thì thôi" rồi định lấy chiếc áo lại, cậu lại ôm nó chặt cứng không chịu thả. Cô không vui hỏi cậu: "Em muốn thế nào đây, không thích thì chị mang đi cho người khác là xong, cứ giữ lấy nhưng lại không mặc thì có ích gì?"

Cô nói xong lại định lấy lấy áo về nhưng cậu càng ôm chặt hơn. Chung Mạn đành phải dừng lại, đợi cậu suy nghĩ kĩ càng rốt cuộc muốn làm gì.

Diệp Minh Hi cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, chậm rãi ôm áo đi về phía phòng mình, đóng cửa vào. Chung Mạn bình tĩnh đợi tầm 10 phút, Diệp Minh Hi mới chậm rì rì đẩy cửa, thò đầu ra rồi lại rụt về, rụt qua rụt lại mất 3 lần mới chịu đi ra.

Chung Mạn vừa thấy dáng vẻ kì quặc của cậu liền cười mắng: "Em làm trò gì vậy, sắp hè tới nơi rồi, em đã mặc sơ mi cộc tay lại còn mặc thêm cả áo khoác, đã vậy còn là áo khoác dài tay dày cộp màu đen nữa chứ?"

Thấy cậu mang bộ dạng như chuẩn bị ra ngoài vào ngày đông, cô giơ tay định cởi áo khoác giúp cậu, cậu lại cố sống cố chết giữ cổ áo không thả, cứ như đang ngăn cản nanh vuốt ma quỷ của ông chú biến thái vậy. Chung Mạn hết cách với cậu, cơn tức nổi lên, dứt khoát không thèm động vào cậu nữa, chỉ nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.

1 giây, 2 giây, 1 phút, 2 phút... Cứ đợi mãi tới 5 phút, mắt to lườm mắt nhỏ, mắt nhỏ bị lườm tới mức không thể tránh né, Diệp Minh Hi mới không cam lòng đưa tay lên cổ áo, chậm chạp cởi áo khoác xuống.

Vừa cởi ra, nụ cười trên mặt Chung Mạn chớp mắt biến mất, vẻ mặt cô dần đông cứng lại, thậm chí còn mang theo một chút nghiêm khắc.

Còn Diệp Minh Hi chỉ cúi đầu, không nói gì.

Cậu sớm biết Chung Mạn sẽ có phản ứng như vậy.

"Đã như này rồi mà vẫn không chịu nói ra sao?" Cô quát hỏi, thấy cậu vẫn không đáp lời, cô tức giận quay người về phòng, đóng cửa cái rầm.

Cậu giật nảy mình, cuống quýt đuổi theo tới trước cửa phòng cô, giơ tay ra định gõ cửa, nhưng lại ngập ngừng không dám hạ xuống.

Một khi gõ xuống, thế giới yên bình mà cậu luôn gìn giữ sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Chỉ có không nói chuyện, không lên tiếng, cậu mới có thể tiếp tục sống trong thế giới nhỏ an toàn của chính mình.

Nhưng bởi cậu không chịu phản ứng nên đã khiến cô tức giận. Sự hoảng hốt đã lâu không xuất hiện chợt lấp đầy tâm trí cậu, khiến lồng ngực cậu đau âm ỉ. Cậu rất sợ, muốn ổn định cảm xúc khiến cậu không thoải mái, nhưng lại không thể làm được.

Phải làm sao? Phải làm sao đây?

Cậu quỳ gối trước cửa phòng Chung Mạn, ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt, không biết phải làm sao.

Thật ra Chung Mạn lao vào phòng không phải vì giận Diệp Minh Hi mà là giận chính mình. Tại sao mình lại sơ ý như vậy, chẳng hề nhận ra cậu bé đang bị bắt nạt ở trường? Tại sao mình không thế khiến cậu bé tin tưởng, để khi gặp phiền muộn sẽ chủ động tìm mình cùng tìm cách giải quyết?

Cô nằm úp sấp trên giường một lúc lâu, mãi tới khi tâm trạng bình tĩnh lại mới lấy ra một tuýp thuốc mỡ làm tan vết bầm. Cô đứng trước cửa, cố gắng đảm bảo tâm trạng của mình được kiềm chế ổn thỏa rồi hít một hơi thật sâu.

Cạch, cửa mở rồi.

Diệp Minh Hi ngẩng đầu lên, thấy Chung Mạn mặt không biểu cảm bước ra liền nhanh chóng chống người đứng dậy, rụt đầu lại đi theo sau cô. Cô ngồi trên sofa liếc cậu một cái, cậu lập tức ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

Cô không nói gì, lặng lẽ nắm lấy cổ tay cậu đặt lên đầu gối mình, bóp thuốc mỡ ra. Trước khi ngón tay chạm đến vết bầm, cô lạnh lùng nhìn cậu một cái. Đôi vai cậu run rẩy, cố gắng không rụt lại cánh tay trải đầy những vết bầm tím lớn nhỏ, ép mình nhắm chặt hai mắt để chuẩn bị đón nhận cơn đau mãnh liệt.

Thuốc mỡ mát lạnh được thoa lên vết thương của cậu, lực thoa lại nhẹ nhàng ngoài sức tưởng tượng. Cậu lặng lẽ hé mắt ra nhìn, chỉ thấy đầu ngón tay cô đang thoa tròn ở chỗ tím bầm. Động tác vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng mà kiên nhẫn.

Thoa xong phần tay chân, cô để cậu nằm úp trên đầu gối mình rồi nhẹ nhàng kéo áo cậu lên xoa bóp. Cậu cảm giác được sự mát lạnh dần lan ra khắp lưng. Cô cứ nghĩ cậu nằm sấp nên không thấy được, nhưng qua hình phản chiếu trên màn hình tivi, cậu nhìn thấy rất rõ ràng biểu cảm trên gương mặt cô. Cô đang nghiến răng ken két, cố sống cố chết nhìn chằm chằm vào vết thương trên lưng cậu, dường như vô cùng tức giận, nhưng động tác trên tay lại không hề mạnh bạo chút nào.

Cậu còn đang ngẩn ngơ, cô đã cất thuốc mỡ đi, đỡ cậu ngồi dậy. Mọi biểu cảm vừa nãy trong nháy mắt đã được thu về. Cậu đợi cô nói chuyện, cô lại giơ tay bấm điều khiển mở tivi lên, bắt đầu tự mình xem, không thèm để ý cậu nữa.

Lòng dạ Diệp Minh Hi lại càng thêm thấp thỏm. Hiếm có dịp cậu cố ý ngồi gần, suýt chút nữa thì dán sát lên người cô. Nhưng cô vẫn kiên quyết không ngó ngàng tới, coi cậu như không khí.

Phải làm sao? Phải làm sao giờ?

Đến khi bị coi như không khí đúng như mong muốn của mình, cậu lại rất muốn khóc.

"Khó chịu chứ?"

Phòng khách vốn đang yên tĩnh bỗng vang lên ba chữ này. Cậu lập tức gật đầu thật mạnh, giương đôi mắt long lanh nhìn cô, chờ đợi trong vui mừng và bất an.

"Giờ em đã biết nếu không nói gì cả, người khác sẽ lo lắng như thế nào chưa?"

Cậu lại gật đầu thật mạnh, thấy cô nhướn mày liền ngoan ngoãn lên tiếng: "Biết rồi."

"Ừ." Cô xoa đầu cậu. "Được rồi, bây giờ nói cho chị nghe, những vết thương này là thế nào?"

"Thì, thì ở trường..." Cậu không biết nên nói như thế nào, dùng ánh mắt cầu cứu cô, cô lại chỉ mỉm cười cổ vũ cậu tiếp tục. "Các bạn..."

Cô chậm rãi dẫn lời cho cậu: "Mấy vết thương này là do các bạn gây ra à?"

Cậu gật đầu.

"Tại sao bọn họ lại muốn làm tổn thương em?"

Cậu lắc đầu.

"Khi bọn chúng làm tổn thương em, em có chống cự không?"

Lại lắc đầu.

"Vì sao vậy?"

Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: "Chống cự cũng vô ích..."

"Em có từng thử chống cự không?"

Cậu gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Vậy là có hay không đây?"

"...Lần này thì không."

"Lần này? Trước kia từng chống cự sao? Tại sao lại vô ích?"

Cậu do dự một hồi, mím chặt môi, thấy cô vẫn kiên nhẫn đợi đáp án của cậu, mới hé môi nói: "Không chống cự, một lúc thôi sẽ không sao nữa..."

Giọng nói của cậu nhỏ đi.

Nghe được câu trả lời, Chung Mạn đau lòng ôm lấy cậu. Cô đã hiểu đây không phải là lần đầu cậu bị người khác bắt nạt. Hồi trước ở quê không có trường nào nhận, nói không chừng cũng là bởi vì lý do này.

Dù biết cảnh ngộ của cậu đáng thương, nhưng cô vẫn biết có chuyển nhiều trường thêm bao nhiêu lần nữa cũng không giải quyết được gì. Bản thân Diệp Minh Hi cũng có vấn đề cần giải quyết. Cô nói với cậu: "Có những kẻ không biết việc làm của bản thân sẽ mang đến đau khổ cho người khác. Những lúc như vậy em phải nói với họ, để họ biết việc làm của mình là không đúng."

Cậu lặng im lắng nghe, cảm nhận sự ấm áp mà cô truyền tới.

"Tất nhiên thế giới này cũng có một số ít người lấy sự đau khổ của người khác làm niềm vui. Nếu gặp phải loại người này, chúng ta không thể im lặng chịu đựng, nhất định phải tìm người giúp đỡ, biết chưa nào?"

Cậu nằm trong lòng cô khẽ gật đầu.

"Em gật đầu, coi như đã đồng ý với chị sẽ cố gắng thử rồi nhé."

Cậu lại gật đầu.

"Vậy thì tốt." Cả người cậu đầy vết thương như vậy, cô cũng không nỡ trách móc cậu thêm nữa. Ngẩng đầu lên thấy trời đã tối mịt, bèn xoa đầu cậu, nói: "Em cũng mệt rồi, đi ngủ đi."

Cậu dựa vào lòng cô không muốn đi ngủ. Cô hết cách, đành tự mình ôm cậu vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường.

"Ngủ ngon, mơ một giấc mơ thật đẹp nhé." Cô đắp chăn lên cho cậu, tắt đèn rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Diệp Minh Hi nằm trên giường im lặng, cứ như vậy ngẩn người hồi lâu. Đến khi cậu bình tĩnh lại, đồng hồ bên cạnh đã hiển thị 3 giờ sáng, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ phím lạch cạch lạch cạch vang lên từ phòng khách. Cậu chăm chú lắng nghe âm thanh này một lúc lâu mới nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch