Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 76: Ca ca tiễn đệ đệ đi chịu phạt (1)

Chương 76: Ca ca tiễn đệ đệ đi chịu phạt (1)





Nhớ tới Niệm Dao một cách khó hiểu, tâm trạng Tần Lôi hơi lắng xuống, lặng lẽ đi theo cung nữ vào phòng tắm tên Trạc Thang.

Trong phòng tắm dựng một tấm bình phong thêu tranh bách hoa, đằng sau tấm bình phong là cái bể bạch ngọc vuông vắn chừng ba trượng. Trong bể tràn ngập hơi nước, bên cạnh có sáu cung nữ dáng người thướt tha, chân ngọc bó chặt, chỉ mặc một bộ xiêm y bằng lụa mỏng, ngọt ngào hành lễ với hắn.

Tần Lôi như thoáng nhìn thấy tiểu cung nữ Niệm Dao chân thành bước tới trước mặt hắn, nở nụ cười ranh mãnh:

- Điện hạ, nô tỳ xin cởi áo cho ngài…

Hắn cười gật đầu, muốn hỏi thử “Nàng muốn gì nữa”, “Vì sao nàng lại hành động như vậy?” Nhưng làm sao nàng dám đối đầu với Hoàng tử? Hắn ngẫm nghĩ một lúc, miệng nhếch lên mỉm cười.

- Điện hạ, Điện hạ…

Bên tai hắn vang lên tiếng rụt rè.

Hắn tỉnh táo nhìn lại, thì ra chẳng có ai là Niệm Dao, mà là mấy tiểu cung nữ xa lạ. Thì ra bọn họ muốn thay y phục cho hắn. Tần Lội thản nhiên lạnh nhạt tiếp nhận sự hầu hạ của đám cung nữ, để các nàng cởi từng lớp quần áo, từ áo bào, đến lớp lót, rồi nội y, chỉ còn thân người đẹp như tác tượng, cùng với vết thương sau lưng.

Bàn tay mềm mịn của cung nữ lướt qua da thịt tựa như miếng bánh thơm ngát, làm cho thân thể có phản ứng. Tuy trong lòng vẫn còn hơi quẫn, nhưng hắn không luống cuống chân tay như trước kia, chỉ cười cười, nhấc chân rảo bước tới bên bồn, cảm nhận hơi nước ấm nóng, và chậm rãi ngồi xuống.

Hai cung nữ cũng vào bồn, ngồi hai bên hắn, khi thì dùng gáo bạc múc nước tưới ướt thân thể hắn, khi lại nhẹ nhàng xoa vuốt cánh tay hắn. Lại có một cung nữ cởi khăn đội đầu, xõa mái tóc dài của hắn ra, sau đó dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà mạnh mẽ xoa bóp trên đầu hắn.

Tần Lôi khoan khoái khép đôi mắt, nhớ lại các bậc tiền bối đã nói từ nghèo mà giàu thì dễ. Hắn thầm than thở:

- Quả nhiên thói quen sinh hoạt này không cần học cũng biết. Đã khắc phục được sự ngượng ngùng ban đầu rồi.

Cảm giác thoải mái lan tỏa khắp toàn thân. Hắn mệt mỏi thả lỏng tinh thần, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tới khi bị đánh thức lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng tắm, trên người mặc một bộ áo ngủ bằng tơ lụa. Vừa rồi hắn được đưa lên trên giường mà hoàn toàn không hề biết. Tần Lôi thầm mắng ý chí mình quá yếu, để cho một viên đạn bọc đường này hủ hóa.

Tần Lôi đứng dậy, cung nữ cởi áo, mặc cho hắn một cái nội khố trắng như tuyết, sau đó khoác lên một trường bào đen. Từ khi đến thế giới này Tần Lôi chưa bao giờ mặc áo bằng vải bố, ngay cả y phục dạ hành cũng làm bằng tơ. Sau đó lại đội khăn, đi giày vài đen. Soi gương đồng, ngũ Điện hạ cải trang vi hành hơi nhếch khóe miệng, nói gì đó rất nhỏ. Người hầu đứng hai bên chỉ biết nhìn nhau.

Điện hạ vừa rời đi, các nàng liền bắt đầu bàn tán.

- Điện hạ vừa nói gì vậy?

- Hình như là “Sao có thể đẹp trai như thế? Chịu không nổi”

Bọn họ thầm nghĩ:

- Điện hạ thật thẳng thắn.

Làm người ở hai thế giới khiến cho Tần Lôi có được sự hiểu biết vượt mức quy định với bất kể lễ vật gì, nhất là về tuổi thọ. Mà cảm ngộ đối với nhân sinh cũng thâm sâu hơn người thường rất nhiều.

Điều này rất khó giải thích, nhưng đối với một người rõ ràng rất tốt. Tần Lôi điều chỉnh lại tâm trạng vô cùng dễ chịu. Hắn rất ít khi vì một việc mà uể oải hoặc vui vẻ quá lâu. Có thể nói hắn như một lão già trải qua đủ mọi bể dâu, nhìn thấu tình đời, lọc lõi thấu đáo.

Trong thân thể mười bảy tuổi là một cái linh hồn ba mươi tuổi khiến cho hắn thật sự là một ông cụ non.

Sau một ngày một đêm nghỉ ngơi ở tại Đông cung, Tần Lôi ngồi trên xe ngựa từ cửa sau phủ Thái tử đi về phía Tông Nhân phủ trong Hoàng thành. Hắn phát hiện Thái tử cũng mặc áo vải màu lam, không có ngọc bội thụ kiếm, nhưng vẫn cầm cây gậy ngọc bích.

Tần Lôi đột nhiên nhớ tới Dương Khang.

Xe ngựa ra ngoài thành, dọc theo ngõ Ô Y mà vương công quý tộc tập trung rẽ tới đường cái Huyền Vũ, Tần Lôi vén một khe hở trên cửa sổ xe, vừa lúc thấy cái ngõ nhỏ đối diện ngõ Ô Y. Hắn thầm thở dài, đóng cửa sổ ngồi thẳng người lại.

Thái tử ngồi đối diện biết hắn nghĩ gì, vỗ vỗ tay hắn:

- Ngươi yên tâm, ở đây có nhị ca quan tâm, không có chuyện gì đâu.

Tần Lôi cảm kích cười cười với y.

Tông Nhân Phủ vốn tên Tông Chính Tự, quản lý gia phả, chuyện tước lộc, thưởng phạt, tế tự của tông tộc Hoàng thất, vốn thuộc Lễ Bộ. Từ khi Đại Tần lập triều, để nâng cao địa vị hoàng thất, Tông Chính Tự được nâng lên làm Tông Nhân Phủ, nằm trên Lục bộ, cùng cấp với Tể tướng. Chức trách cũng tăng lên tương ứng, trông giữ tôn thất phạm tội, giáo dục thiếu niên Hoàng tộc.

Hiện tại Tần Lôi cùng Thái tử đứng trước cửa Tông Nhân Phủ, lẳng lặng đợi phủ binh vàobẩm báo. Cho dù là Hoàng đế đích thân đến cũng bao giờ đi thẳng vào trong để thể hiện lòng tôn kính với tổ tiên tông tộc.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch