Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 77: Ca ca tiễn đệ đệ đi chịu phạt (2)

Chương 77: Ca ca tiễn đệ đệ đi chịu phạt (2)


Một tiếng cười sang sảng vang lên từ trong nội viện. Một lát sau, một lão già có thân hình cao lớn tươi cười xuất hiện trước mặt hai người.

Hai người vội vã thi lễ, miệng nói:

- Hoàng thúc gia gia.

Lão già đó mặc một bộ long bào có sáu con rồng sáu móng đó chính là Gia Thân Vương Tần Thần có bối phận cao nhất Hoàng tộc. Lão là thúc thúc (chú) của Chiêu Võ Hoàng đế hiện nay, là em trai của Thái hậu Văn Trang, năm nay đã bảy mươi tuổi.

Lão đã đảm nhiệm trông coi Tông Chính Phủ từ hai mươi năm trước cho đến nay. Hiện tại, vì tuổi đã lớn nên lão không quản chuyện lớn sự vụ hàng ngày mà giao cho quan viên trong phủ xử lý. Nhưng đêm qua có một đạo ý chỉ của Thái hậu đã khiến cho lão phải chạy suốt đêm về từ sơn trang ở ngoại ô.

Hôm nay lão mới biết có món buôn bán lớn. Một vị Hoàng tử cùng một vị Công chúa tương lai đón nhận hình phạt. Đây là chuyện lần đầu tiên Gia Thân Vương gặp trong hai mươi năm qua.

Lão đưa hai người vào đại đường, nói chuyện cùng Thái tử. Tần Lôi phát hiện Thái tử nói nhiều cũng không tránh khỏi đề tài về hai tôn tử của Gia Thân Vương. Nói cái gì mà “Bổn cung và Tần Phích cùng nhau lớn lên, tình cảm thật tốt”, “Bổn cung đã nhìn Tần Chấn lớn lên, thích nó nhất đấy”

CònGia Thân Vương đã là một nhân vật thành tinh, làm sao không hiểu Thái tử nghĩ gì. Lão chỉ cười khanh khách phụ họa theo, nhưng cũng không nói thêm cái gì.

Trong lòng Thái tử nổi nóng, nhưng vẫn mỉm cười, làm bộ lơ đãng hỏi:

- Không biết hai huynh đệ của ta đang làm gì?

Tần Lôi thầm buồn cười. Sáng sớm hôm nay vừa lên ngựa Thái tử đã hỏi tình hình làm quan của hai người kia, biết rõ hai người đó chơi bời lêu lổng không có việc gì, là một chuyện đau đầu của Gia Thân Vương.

GiaThân Vương vuốt vuốt chỉnh chỉnh chòm râu bạc, cười nói:

- Hai cái tên không nên thân đó đã trở thành trò cười cho Hoàng tộc chúng ta. Đừng có nhắc tới đi.

Thái tử trầm ngâm nói:

- Khi còn nhỏ, Tần Phích vốn rất thông minh, Tần Chấn chu đáo chặt chẽ. Khi đó bổn cung đã nhận thấy hai người họ đều có tài lớn.

Thái tử môi hồng răng trắng nói bậy một lèo.

Lão Thân Vương nghe một cách thích thú. Tuy người khác chê cười Tần Phích và Tần Chấn, nhưng chúng vẫn là tôn tử bảo bối của lão. Đương nhiên, nếu không phải là bảo bối của lão Thân Vương, Tần Phích và Tần Chấn sẽ khác nhiều.

Thái tử thấy đuôi lông mày của Gia Thân Vương cong lên như đang cười, y liền nhân cơ hội nói luôn:

- Chuyện nhiều năm trước của ta, thúc gia gia cũng đã biết, không nói nhiều nữa. Hiện tại Phụ hoàng có ý để bổn cung chọn đệ tử có dũng có hiếu trong tông thất ra ngoài làm việc

Gia Thân Vương vui mừng cười nói:

- Sẽ không, sẽ không…

Hai người còn nói tiếp vài câu nữa, Thái tử sự vụ bận rộn, bèn đứng dậy cáo từ.

Gia Thân Vương và Tần Lôi tiễn tới cửa, Thái tử kéo kéo tay áo Tần Lôi, nhẹ giọng nói:

- Lý Hồn có kiêu ngạo hơn cũng không dám đến đây gây loạn. Đệ chỉ cần ở ở đây, qua một tháng đầu bớt chút điều tiếng ta sẽ đưa đệ ra ngoài.Trong một tháng này cũng đủ cho ca ca chuẩn bị cẩn thận.

Tần Lôi cười nói:

- Toàn bộ nghe theo ca ca.

Huynh đệ hai người từ biệt, Thái tử nói lời chia tay Gia Thân Vương, lên xe rời đi. Mã xa đi ra ngoài thật xa mới không nhìn qua cửa sổ xe nữa.

Gia Thân Vương nhìn ngũ Điện hạ anh tuấn tiêu sái mà không dính chút son phấn nào, cười nói:

- Tình cảm của ngươi và Thái tử Điện hạ thật tốt.

Tần Lôi gật đầu, cười nói:

- Tuy mười sáu năm qua chưa gặp, ta ở đây cũng chưa đầy tháng nhưng Nhị ca đã rất bao dung quan tâm. Tình cảm này quả thực không hề tệ.

Hai người quay lại đại đường.

Nói chuyện tào lao vài câu, Gia Thân Vương cười ha hả nói:

- Điện hạ chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi mới chịu phạt. Nên nghỉ ngơi một chút đi thôi.

Tần Lôi cười nói:

- Đánh trước đi đã, đánh xong rồi đi ngủ sẽ ngọt ngào hơn.

Gia Thân Vương gật đầu nói:

- Đó cũng là hào khí. Người đâu! Chuẩn bị dụng hình cho ngũ Điện hạ.

Hai thân binh tiến đến, dẫn Tần Lôi vào sau phòng, chuẩn bị một bộ y phục cho Tần Lôi. Bộ y phục đó mặc lên người rất nặng. Tần Lôi tò mò sờ thì thấy bên ngoài là da trâu, bên trong có bông vải.

Một thân binh thấy hắn sờ mó y phục thì cười nói:

- Điện hạ, không cần lo lắng, mặc y phục này vào, có lẽ đánh gãy roi cũng không cảm thấy gì đâu. Chỉ có điều, chúng tôi vẫn phải đánh thật ba roi cuối.

Tần Lôi hiếu kỳ hỏi:

- Còn gì cần chú ý?

- Thứ nhất, đây là nơi của tông tộc Hoàng gia, nếu hơi dối trá , cũng có phần bất kính với tổ tiên. Thứ hai, phải nhìn cho như thjt, tránh người ta nói loạn huyên thuyên.

Tần Lôi thầm nghĩ, không ngờ tên tiểu binh này cũng là long chủng, tuy chẳng biết đã mấy đời rồi, nhưng nhìn đã rơi rớt đến mức này, đủ thấy dòng họ này cũng sống không khá giả, lại trách Thái tử đồng ý tìm việc cho hai tôn tử của Gia Thân Vương.

Hắn gật đầu:

- Không thành vấn đề. Vậy chúng ta bắt đầu thôi.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch