Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 128: Hồ Quần

Chương 128: Hồ Quần




Hàn Sâm và ma cờ bạc liếc mắt nhìn nhau, vội vã đi theo, ở bên cạnh áp trận cho Vương Manh Manh, để tránh cho cô xảy ra bất trắc.

Trình độ chiến đấu của Vương Manh Manh quả thật không tệ, có thể nhìn ra bóng dáng của mấy loại Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật cao cấp, lại có thể cùng con sinh vật biến dị kia đấu khó phân thắng bại.

Bọn Tô Tiểu Kiều vây trái phải bọc đánh, liền muốn vây nhốt con sinh vật biến dị kia.

Nhưng mà hình như trí tuệ của con sinh vật biến dị kia cũng không thấp, nhìn thấy bọn Tô Tiểu Kiều hướng về hai bên bao vây lại, lại trực tiếp quay đầu bỏ chạy, tốc độ nhanh vô cùng, trong nháy mắt liền chạy ra xa mười mấy mét.

- Đừng chạy!

Vương Manh Manh vội vã gọi ra vật cưỡi thần huyết của mình, một con gấu lớn toàn thân lóng lánh màu bạc, cưỡi con gấu lớn kia liền đuổi theo.

Mọi người đều leo lên vật cưỡi, đuổi theo Vương Manh Manh cùng truy đuổi con sinh vật biến dị kia.

Nhưng mà tốc độ chạy trốn của con sinh vật biến dị nọ cực nhanh, đuổi một lúc lâu, không chỉ là không thể đuổi kịp nó, trái lại khoảng cách dần dần bị kéo xa, thấy nó đã sắp biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Vương Manh Manh lập tức sốt sắng, mạnh mẽ thúc giục con gấu trắng, cướp trước một bước nhanh chóng đuổi theo con sinh vật biến dị.

- Vương Manh Manh, không nên đuổi theo một mình, quá nguy hiểm.

Ma cờ bạc kêu lên.

- Không sao, con sinh vật biến dị kia để tôi ứng phó, mọi người mau mau đuổi theo là được.

Vương Manh Manh không cam lòng để con sinh vật biến dị kia đào tẩu như vậy, toàn lực giục gấu trắng đuổi tới.

Hàn Sâm cùng ma cờ bạc liếc mắt nhìn nhau, liền vội vàng đuổi theo, nhưng mà dù sao vật cưỡi của Vương Manh Manh cũng là cấp thần huyết, tuy rằng cũng không phải mạnh về mặt tốc độ, nhưng mà vẫn nhanh hơn vật cưỡi biến dị của bọn Hàn Sâm, rất nhanh đã kéo dài khoảng cách với bọn họ.

Mấy người bọn Hàn Sâm chỉ có thể liều mạng giục vật cưỡi đuổi theo, tận lực không bị Vương Manh Manh bỏ lại xa, nhưng mà cũng không cần quá mức lưu ý, lấy thực lực của mấy người bọn họ, coi như gặp phải sinh vật thần huyết bình thường cũng có sức đánh một trận.

Vương Manh Manh thấy bốn phía đâu đâu cũng là một mảnh sa mạc, hoàn toàn không nhìn thấy những dị sinh vật khác, hơn nữa càng đuổi càng gần, không cam lòng để cho nó đào tẩu như thế, tiếp tục thúc giục con gấu trắng truy đuổi theo con sinh vật biến dị kia.

- Tao xem mày còn có thể chạy đi đâu?

Lúc đuổi tới một cồn cát, con sinh vật biến dị kia thè lưỡi ra thở hổn hển giống như là đã mệt sắp chết rồi, nằm nhoài ở chỗ này cũng không chạy nữa, Vương Manh Manh từ trên lưng con gấu trắng nhảy xuống, gọi ra song đao liền muốn xông lên.

Nhưng mà ai ngờ con sinh vật biến dị kia lại cực kỳ nhân tính hóa quay về phía cô nhếch miệng nở nụ cười, thực sự là không thể nào tưởng tượng được nụ cười kia quỷ dị đến thế nào, giống như là một con hồ ly đang cười, khiến cho Vương Manh Manh hơi ngẩn người.

Sau đó Vương Manh Manh liền nhìn thấy từng con dị sinh vật màu xám trắng, kích cỡ giống y hệt như con sinh vật biến dị kia từ phía sau cồn cát đi ra.

Xung quanh cồn cát đâu đâu cũng có loại dị sinh vật kia, không biết đã tụ tập lại bao nhiêu con rồi, chí ít cũng có mấy trăm con, hơn nữa số lượng còn đang tăng thêm.

Vương Manh Manh lập tức sợ hết hồn, biết là có chuyện xấu, con sinh vật biến dị kia lại vô cùng xảo quyệt dẫn cô ta tới sào huyệt của nó, tuy rằng những dị sinh vật kia đều chỉ là sinh vật nguyên thủy, nhưng mà số lượng quá nhiều, một mình Vương Manh Manh không thể ứng phó hết.

Vương Manh Manh cũng không ngốc, cưỡi lên con gấu trắng liền xoay người chạy, sau đó liền nhìn thấy bốn phương tám hướng xung quanh cồn cát, dị sinh vật giống như thuỷ triều đuổi theo cô ta.

Cũng may là bọn Hàn Sâm và ma cờ bạc không bị bỏ lại quá xa, Hàn Sâm xa xa nhìn thấy Vương Manh Manh đã bị đàn dị sinh vật bao vây lại, vội vã gọi ra Ma Giác Xà cung, kéo cung bắn tới một mũi tên.

Vương Manh Manh đã bị đám dị sinh vật giống như thủy triều bao vây, khí lực của con gấu trắng cực lớn, mạnh mẽ xô ra một con đường, nhưng mà những dị sinh vật kia từ mọi hướng đánh về phía Vương Manh Manh ở trên lưng con gấu trắng, Vương Manh Manh liều mạng vung vẩy song đao, nhưng vẫn không thể chém lùi tất cả dị sinh vật đang lao về phía cô.

Mắt thấy móng vuốt của một con dị sinh vật sắp cào lên trên bả vai, nó đang há to miệng, lộ ra hàm răng trắng toát hướng về chiếc cổ trắng mịn của cô cắn xuống.

Trong lòng Vương Manh Manh kêu to hỏng bét rồi, nhưng mà cũng đã không thể né tránh nổi nữa, lúc trong lòng đã tuyệt vọng, lại nghe thấy một tiếng phá không xẹt qua bên tai.

Sau đó liền nghe thấy một tiếng gào, con dị sinh vật đứng ở trên lưng cô ta bị một mũi tên màu đen bắn thủng miệng, một luồng sức mạnh mạnh to lớn đẩy thân thể nó bay ra thật xa, sau đó rơi xuống đất.

Chỉ nghe vèo vèo vèo!

Từng mũi tên phá không mà tới, mỗi mũi tên đều trực tiếp giết chết một con dị sinh vật, trong nháy mắt liền bắn chết bảy, tám con dị sinh vật mà cô không thế ngăn cản.

Bất kỳ con dị sinh vật nào chỉ cần hình thành uy hiếp đối với thân thể của cô, liền lập tức bị một mũi tên bắn chết, không có bất cứ một mũi tên nào bắn hụt, thậm chí là có một mũi tên bay sát qua gò má, nhưng lại không hề thương tổn tới một sợi tóc của cô, trực tiếp xuyên qua đầu một con dị sinh vật ở phía sau.

- Sư huynh!

Vương Manh Manh xa xa nhìn thấy Hàn Sâm đang chạy như bay tới, cung khảm sừng trong tay thỉnh thoảng kéo thả, một mũi tên liền bay vụt về phía cô, tất cả dị sinh vật xung quanh đều bị Hàn Sâm bắn giết.

Trong lòng Vương Manh Manh vừa mừng vừa sợ, Hàn Sâm cách cô ít nhất 1500 mét, ở loại khoảng cách kia lại có thể bắn chết dị sinh vật tinh chuẩn như vậy, mỗi một mũi tên đều chuẩn xác tới đáng sợ, cô ở trường quý tộc cũng chưa từng thấy ai có tài bắn cung như vậy.

Trong mấy người kia, chỉ có Tô Tiểu Kiều là am hiểu cung tên, chỉ là lấy tài bắn cung của cậu ta, ở khoảng cách xa như vậy căn bản là không dám bắn về phía Vương Manh Manh bên này, có thể bắn tới hay không còn chưa biết, cho dù có thể bắn tới, xa như vậy cũng không thể chính xác, cậu ta còn sợ bắn trúng Vương Manh Manh nữa.

Trong lòng Vương Manh Manh mừng rỡ, vừa thúc giục con gấu trắng chạy về phía bọn Hàn Sâm, hai tay vừa vung vẩy liễu diệp đao, tận lực chống lại đám dị sinh vật đang đánh về phía cô.

Những con dị sinh vật mà cô không chống đỡ được, cũng không cần lo lắng, sẽ có một mũi tên xuất hiện đúng lúc, trực tiếp bắn chết con dị sinh vật đang tấn công.

Khoảng cách của hai bên từ từ rút ngắn lại, không lâu lắm liền hợp lại cùng nhau, nhưng mà mọi người nhìn ra bốn phía, đã thấy bốn phía trên cồn cát đâu đâu cũng có dị sinh vật đang kết đàn nhằm về phía bọn họ, số lượng nhiều đến đáng sợ, chỉ nhìn thấy một đám xám trắng lớn, ít nhất cũng mấy ngàn con.

- Tiên sư nó, bầy súc sinh này thật xảo trá, còn biết dụ chúng ta vào tròng.

Tô Tiểu Kiều vừa bắn tên vừa kêu lên quái dị.

- Đều do tôi không tốt.

Vương Manh Manh tự trách nói.

- Bây giờ không phải lúc nói những lời này, dị sinh vật ở đây thực sự quá nhiều, giết cũng giết không nổi, lao ra rồi nói.

Hàn Sâm nói xong liền xông lên phía trước.

Nhưng mà mới xông lên không được bao xa, lại đột nhiên nhìn thấy đất cát phía trước rung động, đột nhiên nứt ra một cái lỗ hổng lớn, một con sâu giống như là con tằm, nhưng mà hình thể lại tương đương với kích cỡ một đoàn tàu, cả người giống như là nham thạch chui ra, mở rộng miệng táp xuống chỗ đám người bọn họ.

- Là Nham Thạch Sa Trùng, đáng chết, đây là sinh vật quần cư!

Hàn Sâm mạnh mẽ ra lệnh cho vật cưỡi thay đổi phương hướng, né tránh con sâu to lớn kia cắn tới, nhưng trong lòng có chút lạnh, hắn đã xem qua tư liệu về Nham Thạch Sa Trùng, tuy rằng chỉ là sinh vật nguyên thủy, nhưng bởi vì hình thể khá lớn, chưa nói lực lượng khủng bố của nó, còn bò cực nhanh ở trên mặt cát, là một trong những sinh vật đáng sợ nhất trong Đại Sa Mạc Bạch Ma.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch