Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 207: Cá khô

Chương 207: Cá khô




Chớp mắt, năm vị đồ đệ của Vong Tình thượng nhân đã lén lút đi vào mê trận của "Triển lãm tranh", Lý Trường Thọ trực tiếp đóng trận lại để bọn họ có thể dễ dàng quan sát tình hình phía sau núi...

Không bao lâu, Tửu Ô lặng lẽ đến trước mặt Lý Trường Thọ, đầy lo lắng hỏi: "Trường Thọ, chuyện này thế nào rồi?"

"Sư bá hỏi chuyện gì?"

"Sư phụ nhà ta và sư tổ ngươi chứ chuyện gì, chớ có giả bộ hồ đồ với sư bá!" Mặc dù đứng đối mặt, nhưng Tửu Ô vẫn tiếp tục truyền âm hỏi: "Bọn họ đã hòa hảo lại rồi chứ?"

"Chuyện này...đệ tử cũng không biết. Thân phận đệ tử thấp kém, cũng không dám hỏi đến nhân duyên của các vị tiền bối." Lý Trường Thọ cười cười, truyền âm hỏi lại: "Sư bá, mấy vị Tửu sư bá thấy chuyện này như nào?"

"Còn có thể như nào nữa, chúng ta thân làm đệ tử, có thể can thiệp vào chuyện của sư phụ được sao?" Tửu Ô cười cười, tiếp tục truyền âm: "Tất nhiên, đây là chuyện đại hỉ, từ lâu chúng ta đã nghe đại sư tỷ nói qua không ít lần, sư phụ đã có người yêu...nhiều lúc, sư phụ đứng một mình, sững sờ ngắm nhìn một bức họa, bức họa đó dù đã mờ hết màu mực, hình ảnh nhìn cũng không rõ nữa, nhưng sư phụ vẫn không chịu cất đi. Sau khi Tiểu Cửu nhập môn, được sư phụ dẫn theo đến bên này mấy lần thì chúng ta mới biết được, nữ tử trong lòng sư phụ chính là Giang sư thúc."

Tửu Ô nói xong cười hắc hắc hai tiếng, dẫn âm hỏi: "Nếu như chuyện này có thể thành, sư điệt ngươi sẽ dâng lễ vật gì lên cho gia sư?"

Lý Trường Thọ cười nói: "Ngoài rượu đan ra thì đệ tử cũng không có gì có giá trị hơn..."

Tửu Ô lập tức nháy mắt ra hiệu: "Gia sư tu vi cao thâm, nhiều năm như vậy vẫn giữ thân trong sạch, đâu cần dùng những vật kia!"

"Ồ?" Lý Trường Thọ nháy mắt mấy cái nói: "Nghe sư bá nói như vậy, giống như sư bá không có giữ mình trong sạch?"

"Tửu Thi sư bá, xin người bình tĩnh!"

"Ái!" Tửu Ô giật mình, né sang một bước, lấy thế sét đánh trực tiếp nhảy xuống hồ.

Tửu Ô ngoi đầu lên từ dưới hồ, thấy Lý Trường Thọ đang đứng dưới cây liễu một mình, Tửu Thi thì vẫn đứng ở xa đang bồi chuyện với các sư đệ sư muội thưởng họa, đồng thời âm thầm quan sát động tĩnh phía sau núi.

Tửu Ô trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ, sâu trong đáy mắt đầy oán niệm.

Đạo nhân lùn mặt mày xám xịt đi ra từ hồ nước, nhẹ nhàng đánh bay hết nước đọng trong đạo bào, dậm chân, truyền âm mắng: "Ngươi dám lừa sư bá nhà ngươi!"

Lý Trường Thọ bình tĩnh, mắt nhìn về lên bầu trời, truyền âm cười nói: "Là do trong lòng sư bá có quỷ? Chẳng lẽ, sư bá thực sự đã đi tìm hồ yêu bị nhốt bên ngoài sơn môn rồi?"

"Đi đi, chớ có vô duyên vô cớ làm ô sự trong sạch của ta!" Tửu Ô đút hay tay vào trong tay áo, tức giận mắng: "Ta đối với Tửu Thi sư bá nhà ngươi là một lòng một dạ, có nhật nguyệt chứng giám, thiên địa chứng nhận, tuyệt không hai lòng! Khục, nói chính sự. Trường Thọ, ta nghe đại sư tỷ nói, ở bên ngoài Giang sư thúc có không ít bạn tốt...ngươi nói xem, liệu trong số những người này, có ai đó...ừm, chính là...nói như vậy cũng không hay lắm...chúng ta là đệ tử, chỉ là có một chút quan tâm, có khi nào đột nhiên xuất hiện mấy người, tranh giành tình nhân với sư phụ...nếu chuyện xảy ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tâm cảnh của sư phụ, mà độ kiếp của sư phụ sắp tới, cho nên chuyện đó tốt nhất không nên xảy ra..."

Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Việc này đệ tử sẽ dò hỏi sư tổ xem, sư bá không nên quá lo lắng."

Tửu Ô vội nói: "Vậy làm phiền sư điệt rồi."

"Chuyện nhỏ thôi mà sư thúc." Lý Trường Thọ truyền âm nói: "Sư bá, đệ tử cũng có chuyện muốn nhờ người."

"Ồ? Có gì khó nói sao?"

Lý Trường Thọ lấy từ trong ngực ra một cuốn sách đơn giản, trực tiếp nhét vào ngực Tửu Ô, thấp giọng nói: "Đây là một ít kiến nghị với Vong Tình tổ sư bá. Chung quy thì sư tổ cũng là nữ nử, da mặt mỏng, việc này vẫn cần nhà trai chủ động một chút."

Hai mắt Tửu Ô tỏa sáng, không để lại dấu vết, thu cuốn sách vào bảo nang trữ vật.

Hai người liếc nhìn nhau, ăn ý cười một tiếng.

"Hai người các ngươi vụng trộm thì thầm cái gì đấy?" Từ phía sau, Tửu Thi nói: "Ô ô đến đây, nhìn bức họa này xem? Ta muốn dùng linh thạch để đổi lấy, mang về trang trí trong phòng."

Tửu Ô đáp lại một tiếng, lập tức chạy về.

Lý Trường Thọ cất cao giọng nói với theo: "Các bức tranh ở đây đều do ngày thường đệ tử vẽ những lúc tu luyện nhàm chán, đem ra để tập luyện cho vui, nếu các sư bá, sư thúc coi trọng, cứ tự nhiên đem về là được."

Thất đệ tử của Vong Tình thượng nhân - Tửu Tề cười nói: "Như vậy mà vẫn chỉ là luyện vẽ cho vui, sư điệt có bức nào tâm huyết, họa tác đại thành? Mang ra cho chúng ta mở mang tầm mắt đi."

Lý Trường Thọ lập tức mỉm cười lắc đầu.

Tửu Ô ở bên cạnh cười nói: "Thất sư đệ không nên hỏi nhiều, họa tác đại thành của Trường Thọ sư điệt, ngươi vạn vạn lần nhìn không nổi đâu!""

Tửu Tề lập tức hào hứng, chạy theo Tửu Ô hỏi han.

Lý Trường Thọ cũng không nói gì thêm.

Kỳ thật, bức họa tác đại thành mà Tửu Ô sư bá biết được, chẳng qua là bức « Bách Mỹ Lão Hậu Đồ » và « Bách Mỹ Lão Đồ », bất quá chỉ được gọi là có một chút thành tựu họa tác mà thôi...

Năng lực của hắn hiện tại, đã vượt xa trước đây!

Bất chợt, trong đáy lòng Lý Trường Thọ chợt truyền đến một tiếng la yếu ớt...

"Hải Thần có ở đây không...Hải Thần...Đạo hữu...có nghe được không..."

Hả?

Tiếng la này đứt quãng, "tín hiệu" vô cùng yếu ớt.

Tay trái của Lý Trường Thọ giấu trong ống tay áo, bấm ngón tay suy tính, một tia thần niệm lần theo tiếng la, tìm đến một bức tượng thần nào đó...

Vừa mới nhập thần niệm vào tòa thần tượng, Lý Trưởng Thọ ngẩn ra.

Bức tượng thần này cũng không phải là "tượng Hải Thần bản chính".

Đây là một làng chài ở duyên hải, cung phụng một bức tượng đất, trên đó viết hai chữ lớn "Hải Thần"...

Nhưng bởi vì hắn cũng thu được hương hỏa công đức ở đây, nên tượng đất này cũng có liên quan đến hắn.

Tượng đất đơn giản này cũng chưa được thống kê trong số hơn hai vạn ba ngàn sáu trăm tòa tượng thần.

Nhưng nghĩ kỹ lại, có thể ở nơi này, trực tiếp kinh động đến bản tôn Hải Thần, tiếng la có thể truyền thẳng tới trong đáy lòng mình...

Chắc chắn người la lên không hề tầm thường...

Lý Trường Thọ tập trung thần niệm vào tượng đất phía trước, vị này nhìn quen quen nhưng chưa nhớ ra được đã gặp ở nơi nào.

Thân hình cao cao gầy gò, đạo bào rộng màu vàng nhạt, hai bàn tay lớn như quạt, tổng thể khí chất của người này tạo cảm giác tiêu dao phiêu dật.

Khuôn mặt thon dài, trán rộng, hai mắt thon dài, nhìn có một chút tương tự với Nhị Giáo Chủ Ngao Ất nhà mình...

Thêm nữa, người này tản ra nhàn nhạt uy áp, mang theo một chút huyền diệu đạo vận...

Luận tu vi mà nói, chắc chắn là cao thủ.

Lão đạo này lại chắp tay hô: "Hải Thần, Hải Thần thật nghe thấy sao? Hải Thần tới rồi phải không?"

Có một đại thẩm phàm nhân vác một cái giỏ trúc đi ngang qua, nhịn không được nhắc nhở: "Lão nhân ngươi thật kỳ quái, sao lại nói loạn như thế đối với tượng Hải Thần?" Nơi này chúng ta chỉ có thể mời về một tượng thần nhỏ, nếu ngươi thật muốn bái Hải Thần, hãy tới đại miếu bên trong thành!"

"Ồ, đa tạ nhắc nhở, đa tạ nhắc nhở." Lão đạo lau mồ hôi trán, trực tiếp quay người cưỡi mây, hướng về thành lớn bay đi.

Đại thẩm thấy vậy giật nảy mình, giỏ trúc trên tay rơi xuống, cá khô đổ ra đất đầy.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch