Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 208: Cao thâm khó lừơng

Chương 208: Cao thâm khó lừơng




"Đạo hữu chính là hóa thân của Hải Thần?"

Bên trong tòa miếu lớn của Hải Thần trong Linh Nam Thành, đám khách hành hương đang vây xem.

Lão thần tiên Đạo Nhân Giấy mới của Lý Trường Thọ đi ra từ hậu viện, liền bị lão đạo mặc áo bào màu vàng cưỡi mây đến, ngăn lại trước cửa.

Thần sắc lão đạo có vẻ gấp gáp, thấy Lý Trường Thọ liền vội vàng hỏi han.

Lý Trường Thọ cũng thấy qua không ít tiền bối cao nhân, nhưng...gấp gáp, khụ, và vô cùng lo lắng như vậy, gặp cũng không nhiều.

Lý Trường Thọ cười nói: "Đạo hữu tên là gì?"

"Hoàng Long của Ngọc Hư Cung, đạo hữu chính là Hải Thần?"

Hoàng Long?

Đạo tâm của Lý Trường Thọ khẽ chấn động, mượn Đạo Nhân Giấy nhìn chăm chú lão già gầy gò trước mặt này, tâm cảnh cấp tốc khôi phục, trong lòng lòng đã có tính toán.

"Thì ra là Hoàng Long tiền bối, thất kính thất kính! Tiền bối, nơi đây có nhiều phàm nhân, mời tiền bối vào trong miếu nói chuyện."

"Ài, nhanh, nhanh!"

Hoàng Long Chân Nhân dùng tay làm dấu mời, vội vàng đi theo Lý Trường Thọ vào hậu đường.

Mà hai vị thần sứ Hùng Trại coi miếu nơi đây, mang theo người làm việc vặt bên trong miếu và các vị khách hành hương ngăn ở trước đại điện ra ngoài, không cho mọi người tới gần nơi đây...

Trong hậu đường, Lý Trường Thọ đánh giá vị Hoàng Long Chân Nhân này, trong lòng có một chút cảm khái.

Vị này chính là người bị trói đến chuyên nghiệp trong Phong Thần, cũng là vị đệ tử Long Tộc duy nhất của Thánh Nhân - "Hoàng Long Bổn" không kém bất kì vị cao thủ nào dưới trướng của Thánh Nhân, người mở ra và kế thừa huyết mạch Tổ Long?

Trước đây Lý Trường Thọ còn suy nghĩ, phải chăng nên đi tìm Hoàng Long Chân Nhân ra tay, chống lưng cho Long Tộc thời khắc mấu chốt, như vậy có thể làm dịu không ít đi áp lực cho Long Tộc...

Ai ngờ, không đợi hắn chủ động đi tìm, Hoàng Long đã tự mình đưa tới cửa.

Lý Trường Thọ cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: "Tiền bối vì sao lại bối rối như vậy, đã xảy ra chuyện gì?"

Tiếp theo, hắn lại bổ sung: "Vãn bối chính là Hải Thần Nam Hải, làm ở chỗ này để thu hương hỏa, khiến tiền bối chê cười."

Hoàng Long Chân Nhân thấp giọng nói: "Hương hỏa công đức là thứ tốt, việc gì phải chê cười? Đạo hữu, thực không dám giấu, ta, ta là...ừm, là Triệu Công Minh sư đệ bảo ta tới!"

Lý Trường Thọ không nhịn được co giật khóe miệng mấy lần, cười khổ nói: "Hẳn là Công Minh tiền bối, lại ở trước mặt người khác...nằm xuống?"

Hai mắt Hoàng Long Chân Nhân sáng lên, vội nói: "Đạo hữu đoán việc như thần! Không ngờ có thể suy tính đến trình độ như vậy! Không sai, y vừa nằm xuống!"

"Chẳng lẽ, còn thổ huyết rồi?"

"Ài, đúng..."

"Ta!" Lý Trường Thọ không chịu được dùng tay ôm trán, vừa định oán thầm Triệu đại gia có phải hay không ăn vạ ăn tới nghiện, một ngày không động toàn thân lại khó chịu, Hoàng Long Chân Nhân đã nhanh giải thích rõ: "Triệu Công Minh sư đệ là vì giúp ta giải vây, bất đắc dĩ đả thương hai vị Tây Phương Giáo, sau đó, liền nằm xuống..."

"Ồ?" Lý Trường Thọ vội hỏi: "Ý của tiền bối là, Triệu tiền bối dùng loại phương thức này, vì hành hiệp trượng nghĩa, giúp người làm niềm vui?"

"Đúng là vậy!" Hoàng Long Chân Nhân lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Lúc này bần đạo vừa vặn trở lại. Hai vị Tây Phương Giáo kia, rõ ràng là muốn dùng quỷ kế để lừa bảo vật của ta! Bần đạo vốn là không có mấy món bảo vật, dụng tâm của bọn họ sao mà ác độc! Đạo hữu, Công Minh sư đệ căn dặn, bần đạo tới cầu một cái diệu kế, còn thỉnh đạo hữu nhanh chóng chỉ thị, ta cùng với Công Minh sư đệ sẽ vô cùng cảm kích."

Sao lại cảm thấy, vị Chân Nhân này có một tí xíu...thành thật?

Ảo giác, hẳn là ảo giác.

Chuyện này chỉ có thể nói vị Hoàng Long Chân Nhân này thâm tàng bất lộ, Hồng Hoang lại có người thành thật từ đâu tới?

Hồng Vân đạo nhân là một việc ngoài ý muốn ở thời kỳ Viễn Cổ Hồng Hoang mà thôi.

Lý Trường Thọ đứng dậy dạo bước, trầm ngâm vài tiếng, buộc tóc bạc lên nhẹ nhàng lắc lư...

Hắn có một chút do dự.

Theo bản năng liền muốn tránh né nhân quả, đuổi Hoàng Long Chân Nhân đi, bảo đến Tam Tiên Đảo cầu viện.

Tuy nhiên, thứ nhất hắn phụng mệnh lệnh của Thánh Nhân, tính toán sự việc Long Tộc Nhập Thiên, nếu như giao hảo cùng với Hoàng Long Chân Nhân, sau đó an bài một chút liền có thể phát huy tác dụng không nhỏ.

Thứ hai, nếu vì thế mà nhẫn tâm bỏ mặc Triệu Công Minh, cũng không phải là việc gì tốt.

Có thể gia tăng độ hảo cảm của Triệu Công Minh đối với chính mình, cũng không phải chuyện xấu.

Thứ ba...

Thôi, đây là thời điểm nói cho Tây Phương Giáo và Triệu Công Minh, ăn vạ chi đạo rốt cuộc nên phá giải như thế nào, thiếu hụt trí mạng của kịch bản này ở nơi nào.

Nhờ vào đó, Triệu đại gia sẽ triệt để từ bỏ con đường này, chính mình cũng có thể hoàn toàn chặt đứt đi nhân quả đó.

Suy đi nghĩ lại, Lý Trường Thọ giậm chân, cắn răng một cái, khó có một lần, làm ra lựa chọn vi phạm nguyên tắc của bản thân...

"Hoàng Long tiền bối, còn xin ngài mang ta cùng nhau tiến đến, và kể chi tiết việc này cho ta nghe!"

"Chuyện này..." Hoàng Long Chân Nhân do dự một hồi, cũng hiểu nếu để Lý Trường Thọ cùng đến, vậy sẽ làm Lý Trường Thọ liên lụy vào trong nhân quả: "Đạo hữu nói với bần đạo nên làm như thế nào cũng được."

"Việc này rắc rối phức tạp, cực kì phiền phức." Lý Trường Thọ nói: "Tiếp theo ta sẽ trốn ở trong tay áo của tiền bối, sẽ không hiện thân, còn xin tiền bối che dấu cho ta một phen, để ta âm thầm truyền âm với Công Minh tiền bối."

"Thiện!" Hoàng Long Chân Nhân lập tức không nghĩ nữa, gật đầu đáp ứng.

Thân hình của Lý Trường Thọ thoắt một cái, hóa thành một xấp giấy, trực tiếp chui vào ống tay áo của Hoàng Long Chân Nhân.

Hoàng Long Chân Nhân sửng sốt một chút, khen: "Đạo hữu lại tu thành hóa thân huyền diệu như vậy, thật sự chưa bao giờ nghe thấy."

"Làm tiền bối chê cười." Lý Trường Thọ cười đáp.

Hoàng Long Chân Nhân không nói nhiều, dùng tiên lực bao quanh Đạo Nhân Giấy của Lý Trường Thọ. Sau đó y liền vội vàng ra khỏi hậu đường, trực tiếp phóng lên tận trời, hóa thành một đạo hồng quang vàng nhạt, bay về phía chỗ sâu của Nam Hải.

Đoạn đường này, xuyên qua mây mù, chớp mắt đi hơn vạn dặm.

Trên đường, Hoàng Long Chân Nhân kể lại việc chính mình trước đây tao ngộ, nhanh chóng nói cho cỗ hóa thân của Hải Thần này biết.

Lý Trường Thọ trầm ngâm, trong lòng âm thầm thở dài...

Tây Phương Giáo chỉ sợ là đã tính toán Hoàng Long Chân Nhân, khiến Hoàng Long Chân Nhân rời đi khi Long Tộc phân tranh, từ đó phòng ngừa Xiển Giáo liên lụy vào.

Quả nhiên, Tây Phương Giáo đã quyết ý, ra tay với Long Tộc tại ngày đại hôn của Ngao Ất...

Kế hoạch mà Văn Tịnh đạo nhân biết đến, chắc chỉ là một bộ phận kế hoạch của Tây Phương Giáo, việc này vẫn suy tính lại một phen mới có thể an tâm.

Mặc kệ chiến lực thật sự của Hoàng Long Chân Nhân ra sao, có thể trở thành cao thủ chủ lực trong đại kiếp Phong Thần hay không, thì tu vi của Hoàng Long Chân Nhân vẫn cao thâm khó lừơng.

Trò chuyện một lúc, bọn hắn đã chạy tới chỗ đại trận dấu kín ở Nam Hải, Hoàng Long Chân Nhân đánh vỡ đại trận một lần nữa, xông vào trong đó.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch