Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 334: Tông chủ Trần Huyền Hoa (1)

Chương 334: Tông chủ Trần Huyền Hoa (1)





Một đạo sát linh cuối cùng, dung hòa khí tức của Phương Hành, cùng Phương Hành thức hải đồng nguyên, có thể ở bên trong thức hải hấp thu linh khí phục hồi như cũ, cho dù là Tam Muội Chân Hỏa, cũng không cách nào luyện hóa được nó. Phương Hành dần dần nôn nóng, hắn đã ý thức được mình ở trong thức hải thời gian quá lâu, ngoại giới hôm nay cũng không biết thành hình dáng ra sao, dù sao mình còn không rời xa phạm vi của Thanh Vân Tông.



Chẳng qua là, một con sát linh cuối cùng, khó giải quyết đến bất ngờ, cùng Đại Bằng Tà Vương thương lượng rất nhiều đối sách cũng không có tác dụng gì.



Nhưng vào lúc này, thức hải ông ông tác hưởng, tựa như có lực lượng gì đó thẩm thấu vào.



Tiếng vang ông ông tác hưởng càng ngày càng mạnh, cuối cùng dần dần hỗn hợp thành một cái thanh âm, từ từ rõ ràng:



- Nghịch đồ Phương Hành, cứu hộ đồng môn, trục đi cường địch, phong ấn Yêu Vương, lập nhiều công lớn, cũng từng bắt nạt đồng môn, ức hiếp nhỏ yếu, không tuân thủ môn quy, phạm thượng với bên trên, đuổi giết giới luật ty trưởng lão... Có công cũng từng có tội, công chưa từng thưởng, tội cũng chưa từng phạt, dập tắt mệnh đăng, trục xuất Thanh Vân...



Thanh âm này càng lúc càng vang, không ngừng tái diễn, cuối cùng hóa thành như tiếng sấm, ùng ùng quanh quẩn ở bên trong thức hải.



Phương Hành ngạc nhiên, buông lỏng thao túng đối với Tam Muội Chân Hỏa, ngơ ngác ngắm bầu trời trong thức hải.



Hắn căn bản hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, bởi vì dựa theo lẽ thường, thanh âm từ ngoại giới căn bản không truyền vào không gian thức hải được.



Cũng ngay khi hắn buông lỏng Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa con sát linh này, tình cảnh quỷ dị dần dần xuất hiện, con sát linh điên cuồng mà dữ tợn kia, ở thanh âm như tiếng sấm, từ từ vặn vẹo, tựa hồ vô cùng thống khổ, không tiếng động gầm thét hướng trời rống giận, mà thân thể của nó, cũng đang không ngừng thu nhỏ lại. Thanh âm này hóa thành ký hiệu đầy trời dần dần đem nó phong ấn.



Ước chừng một nén hương, sát linh ngay cả Tam Muội Chân Hỏa cũng không luyện hóa được, vậy mà co lại thành một đoàn, cũng không nhúc nhích.



Nó đã bị thanh âm như tiếng sấm kia phong ấn.



Cũng theo nó bị phong ấn, thanh âm như sấm dần dần giảm xuống, cuối cùng hoàn toàn biến mất.



- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?



Phương Hành nghi ngờ hỏi Đại Bằng Tà Vương bên cạnh vẻ mặt âm trầm.



Đại Bằng Tà Vương hướng trên mặt đất "Phi" một ngụm, tức giận nói:



- Có người giúp ngươi một tay, đi ra xem một chút đi!



Phương Hành cũng sinh nghi, thấy sát linh bị phong ấn chặt chẽ, quả thật không gây nên sóng gió gì nữa, liền dặn dò Đại Bằng Tà Vương thay mình theo dõi nó, sau đó chân linh trở về vị trí cũ, rời thức hải, dần dần trở về ngoại giới, ánh mắt mở ra, hoàn cảnh trước mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng, lộ ra một trung niên nhân thanh sam, chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nhìn hắn.



- Tông chủ?



Phương Hành lấy làm kinh hãi, từ trên mặt đất nhảy lên, có chút đề phòng.



Hắn tuyệt đối không ngờ tới, vừa mở mắt ra, người nhìn thấy lại là Thanh Vân Tông Tông chủ, Trần Huyền Hoa.

Bất quá, sau khi cả kinh theo bản năng, hắn rất nhanh đã có phản ứng, Đại Bằng Tà Vương nói có người giúp mình, hơn nữa bên trong thức hải nghe được thanh âm quả thật có chút giống với Tông chủ Trần Huyền Hoa, hôm nay chung quanh không có những người khác, nói vậy người giúp mình chính là Tông chủ rồi, trong bụng cảm thấy có chút quái dị, không biết tại sao hắn ra tay giúp chính mình.



- Đi theo ta!



Trần Huyền Hoa cũng không nhiều lời, nhàn nhạt nói một câu, chắp hai tay, hướng ngoài động đi tới.



Phương Hành ngây ngốc, nghĩ đến mình ở trước mặt Tông chủ Trúc Cơ hậu kỳ, thật sự không có hi vọng chạy trốn, không thể làm gì khác đành đi theo hắn.



Đi tới ngoài động, Trần Huyền Hoa hướng một cây đại thụ vẫy vẫy tay, nói:



- Ngươi cũng tới đây!



Phương Hành ngây ra, cũng không cảm giác nơi đó có người nào, còn đang nghi hoặc, đã thấy tán cây vừa động, đại Kim Ô như tên trộm từ trên cây bay xuống, vẫy cánh, do dự xem có muốn chạy trốn hay không, Phương Hành thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm tặc điểu này cũng có nghĩa khí, không bỏ chính mình mà đi, lúc đầu tỉnh lại, thấy nó không ở bên người, còn tưởng rằng người này vừa thấy không ổn, một mình trốn chạy rồi.



Trần Huyền Hoa nhìn Kim Ô, thở dài, nói:



- Ngươi mặc dù có cực tốc, ở trước mặt ta cũng trốn không thoát, cứ tới đây sao!



Kim Ô do dự một chút, tựa như tính toán cái gì, qua một hồi lâu, thở dài, bay tới.



Trần Huyền Hoa dẫn Phương Hành, đạp đến trên lưng Kim Ô, sau đó bấm lên một cái pháp quyết, áo bào xanh không gió mà bay, lập tức có lực lượng vô hình khuếch tán, đem Kim Ô cùng Phương Hành trên lưng nó cùng nhau bao lại.



- Đi thôi!



Trần Huyền Hoa nhàn nhạt phân phó.



Kim Ô ý thức được Trần Huyền Hoa đã dùng thủ đoạn gì, khiến cho người khác không thấy chính mình, trong lòng vui mừng, đánh bạo bay lên, ở Trần Huyền Hoa phân phó, trước tiên ở trong núi rừng nhanh chóng xuyên qua, vài trăm dặm sau, vượt ra khỏi tán cây, ra sức mà bay, mấy canh giờ sau, đã xa rời phiến núi rừng Thanh Vân Tông đệ tử đang lục soát, lúc này mới đáp xuống.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch